“Tam Trụ hoàng kim là…”
Nghe Aldrich nói, Dorothy hơi nghiêng đầu, vẻ mặt thoáng nghi hoặc rồi lên tiếng hỏi. Aldrich lập tức giải thích.
“Đó là cấp lãnh đạo cao nhất của Công hội Thợ Trắng. Dù Công hội Thợ Trắng là một hiệp hội tương đối lỏng lẻo, nhưng quy mô của nó rộng lớn đến mức bắt buộc phải có một nhóm lãnh đạo mạnh đủ để duy trì hoạt động cơ bản và ngăn chặn sự phân rã. Nhóm lãnh đạo đó chính là Tam trụ hoàng Kim , gồm ba siêu phàm cấp Kim hoàng, thường xuất thân từ hệ Đá. Thỉnh thoảng có vị trí trống, và khi điều đó xảy ra, ứng cử viên sẽ được chọn từ các siêu phàm cấp Đỏ huyết trong công hội. Công hội sẽ dốc tài nguyên giúp người đó thăng lên cấp Kim hoàng và gia nhập Tam trụ Hoàng kim.”
“Wow, ba siêu phàm cấp Kim hoàng làm lãnh đạo cao nhất. Không có gì lạ khi đây là một hiệp hội tầm cỡ thế giới, mạnh hơn hẳn những tổ chức nhỏ địa phương như Tiệc thánh đỏ.”
“Vậy tức là hai trăm năm trước, Tam Trụ Hoàng Kim có một chỗ trống, và ngài cùng Deer Skull, đều là những thành viên cấp Đỏ huyết xuất sắc của công hội, đã cạnh tranh để giành vị trí đó, dẫn đến mối thù giữa hai người?” Dorothy hỏi dồn, và Aldrich gật đầu.
“Đúng… Cuộc cạnh tranh là khởi đầu của mối thù, nhưng chỉ cạnh tranh thôi thì không đủ để biến thành cảnh sinh tử thế này. Mối thù càng sâu hơn trong quá trình tranh đấu.”
“Trong quá trình cạnh tranh? Hai người cạnh tranh kiểu gì?”
“Tất nhiên là thợ thủ công thì cạnh tranh theo cách của thợ thủ công. Tạo ra tác phẩm, so tài tay nghề — đó là cách duy nhất để những siêu phàm thuộc hệ Đá thi đấu mà không phải xung đột trực tiếp. Khi đó, chúng tôi đều là thành viên cùng công hội, nên đánh nhau trực tiếp là không thích hợp. Vì vậy, chúng tôi dùng chính tác phẩm mình tạo ra để thi đấu.
“Dưới sự chứng kiến của toàn bộ tầng lãnh đạo cấp cao, chúng tôi đồng ý tạo ra những tác phẩm mạnh mẽ, tinh xảo và mang giá trị nghệ thuật trong một khoảng thời gian nhất định. Những tác phẩm đó không chỉ là bằng chứng về chênh lệch tay nghề, mà còn là chìa khóa cho nghi thức thăng cấp Kim hoàng sau này của mỗi người.”
“Chìa khóa cho nghi thức thăng cấp Kim hoàng? Nghi thức thăng cấp Kim hoàng của các ngài cần dùng đến chính tác phẩm mình tạo ra?” Dorothy tò mò hỏi, và Aldrich lại gật đầu.
“Đúng, nhiều nhánh của hệ Đá yêu cầu phải tạo ra một tác phẩm mang tính sử thi, mang đậm đặc trưng của nhánh đó khi thăng lên cấp Kim hoàng. Trên thực tế, quá trình tạo tác phẩm ấy là phần quan trọng của nghi thức, và chất lượng của tác phẩm cũng ảnh hưởng đến tỉ lệ thành công.”
Nói xong, Aldrich chậm rãi nhấp một ngụm trà, còn Dorothy sau khi tiếp thu thông tin thì cảm thấy được khai sáng.
“ Hệ Đá thật xứng danh con đường của những thợ thủ công. Có vẻ như mỗi nhánh đại diện cho một loại nghề khác nhau. Ngay cả nghi thức thăng cấp Kim hoàng cũng đòi hỏi phải dốc hết tâm sức tạo nên một tác phẩm mang tính sử thi… Có lẽ phần lớn dị vật trong thế giới ẩn đều do những người như họ tạo ra. Không biết những vật phẩm được làm ra bởi những người thăng cấp Kim hoàng thành công sẽ mạnh mẽ đến mức nào.”
Nghĩ xong, Dorothy thấy Aldrich đã uống xong trà và chuẩn bị nói tiếp.
“Thời hạn chúng tôi đặt ra là ba mươi năm. Trong ba mươi năm đó, mỗi người phải tạo ra tác phẩm xuất sắc nhất của mình, và chúng sẽ được Tam trụ Hoàng Kim đánh giá. Người chiến thắng sẽ nhận được sự hỗ trợ của công hội để thăng cấp Kim hoàng. Tuy nhiên, vấn đề phát sinh trong quá trình sáng tác kéo dài ba mươi năm ấy.”
“Vấn đề gì?” Dorothy hỏi tiếp, và Aldrich đáp bằng giọng nghiêm túc.
“Như ta đã nói, nhánh Thợ Xương cần dùng người sống làm nguyên liệu — rút xương và linh hồn. Thường thì những hành động nhỏ lẻ của hắn không phải vấn đề, nhưng lần này, vì nóng lòng muốn thắng, hắn đã vượt qua một giới hạn nghiêm trọng.”
“Khoan… Anh bảo hành động nhỏ lẻ thì không sao. Ý anh là công hội không quan tâm việc hắn giết người, giống như Chén thánh sao!?” Dorothy kinh ngạc nói lớn, nhưng Aldrich bình thản đáp.
“Tại sao phải quan tâm? Như ta nói, Công hội Thợ Trắng là một tổ chức khá lỏng lẻo. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc cơ bản của công hội, thì làm gì cũng được.
“Nguyên tắc của Công hội Thợ Trắng là trung lập, hợp đồng, giao dịch và công bằng… Không có chỗ cho đạo đức hay lòng trắc ẩn. Chúng tôi không có nghĩa vụ yêu thương hay cảm thông với thường dân. Deer Skull làm gì với họ là chuyện của hắn, không ai được can thiệp. Thực tế, trong công hội có không ít người giống hắn. Chúng tôi là thợ thủ công, thương nhân, nhà phát minh… chứ không phải anh hùng chính nghĩa. Mong cô hiểu điều đó, cô Mayschoss.” Aldrich nghiêm nghị nói, còn Dorothy cau mày hỏi lại.
“Vậy… ‘vượt giới hạn’ ở đây nghĩa là gì? Nếu các ngài không quan tâm chuyện giết người bừa bãi, thì Deer Skull đã vượt qua giới hạn nào?”
“Hừ… Chúng tôi không quan tâm giết chóc bừa bãi, nhưng các tổ chức khác thì có. Deer Skull vì muốn thắng tôi mà làm quá mức, khiến những tổ chức khác phẫn nộ.”
“Tác phẩm của một Thợ Xương được tạo ra bằng cách kết hợp thuật hồn và xương. Tác phẩm lần đó của Deer Skull là một pháp khí xương giam giữ vô số ác linh cổ đại đầy sức mạnh. Những ác linh này được hắn thu từ tàn tích của các thành cổ, được cho là linh hồn của bảy siêu phàm cực kỳ tàn độc. Hắn dốc toàn bộ tài nguyên để tạo ra một pháp khí xương mạnh mẽ nhằm trói buộc và khống chế chúng, rồi để chúng mạnh lên bằng cách nuốt linh hồn người thường.”
“Nếu Deer Skull chỉ duy trì ở quy mô nhỏ, bí mật bắt vài người để luyện linh hồn và xóa dấu vết, thì đã chẳng sao. Nhưng hắn tham lam hơn. Để tạo ra một tác phẩm mạnh hơn nữa, hắn bắt đầu để ác linh nuốt linh hồn người thường một cách mất kiểm soát.”
“Ban đầu chỉ là vài điểm cư trú, rồi vài ngôi làng, rồi vài thị trấn. Nhưng từng đó vẫn chưa khiến hắn tự tin là có thể thắng tôi. Thế là… hắn nhắm đến một thành phố.”
Aldrich ngồi trên ghế, hồi tưởng lại. Nghe thế, Dorothy sững sờ.
“Gì chứ? Ý ngài là chỉ để thắng cuộc thi mà hắn để ác linh nuốt trọn một thành phố!?”
Dorothy kinh hãi thốt lên. Một thành phố thời đó có thể từ vài chục nghìn đến hàng triệu dân. Tên này thực sự định nuốt cả một thành phố chỉ để giành chiến thắng và thăng cấp?
“Hừ… Hắn định làm thật, nhưng không thành công. Nguyên nhân là vì hành động của hắn quá lộ liễu, khiến mật vệ của quốc gia nơi hắn hoạt động và Giáo hội Ánh quang chú ý. Một sự kiện huyền năng nghiêm trọng đến mức đe dọa sinh mạng của cả một thành phố thì họ không thể làm ngơ.”
“Vậy… là mật vệ của quốc gia và Giáo hội Ánh quang đã ngăn Deer Skull lại?” Dorothy hỏi, nhưng Aldrich lắc đầu.
“Không, là công hội.”
“Gì cơ? ngài chẳng phải đã nói công hội sẽ không can thiệp việc giết người của Deer Skull sao?”
“Hồi nãy ta nói công hội không can thiệp miễn là không vi phạm nguyên tắc. Việc Deer Skull giết người thì không sao, nhưng quy mô hắn gây ra khiến nhiều tổ chức lớn khác thù địch, và đó…"
---
