Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 96




Chương 96: Khắc khẩu

 

Cố Thành Tiêu là tôn tử của Cố lão tướng quân Định Quốc Hầu vì nước hy sinh thân mình, từ nhỏ đã mất cha mẹ, tước vị Định Quốc Hầu được bá phụ kế thừa, Định Quốc Hầu phủ từ lâu đã bị phân chia, Cố Thành Tiêu từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, sau này được Hoàng Đế đánh giá cao và trọng dụng, lại được Thái Tử coi trọng, từ một thống lĩnh thị vệ một đường tiến lên, lập được vài chiến công mới được đề bạt lên chính nhị phẩm Phò Quốc đại tướng quân.

 

Cố Thành Tiêu làm người sát phạt quyết đoán, ít khi nói cười, tuy lập chiến công hiển hách, nhưng tính cách sắt đá, không thấu nhân tình, bị đảng phái trong triều đình loại trừ một bên, thế cho nên thanh danh y bị tiểu nhân bôi đen, lưu truyền khắp phố thành sát nhân mặt lạnh mười bước giết một người, ngàn dặm không để lại dấu vết, có thể làm em bé ngừng khóc đêm.

 

Trong tài liệu hệ thống cung cấp, Cố Thành Tiêu là người không dễ động lòng, duy chỉ có Thái Tử Nam Cung Ngọc không giống thế, đã có lòng trung thành, còn có tình huynh đệ. Đáng tiếc sau hai người lại nảy sinh hiềm khích, rạn nứt, cuối cùng cả hai cùng chết thảm.

 

Trước mắt Cố Thành Tiêu mới hai mươi mấy tuổi, mày rậm như kiếm, mũi cao thẳng, môi mỏng, một đôi mắt hẹp dài thâm thúy sắc sảo, dung mạo cực kỳ cứng rắn tuấn mỹ, đặc biệt là vết sẹo trên trán y do chiến đâu trên chiến trường lưu lại, càng làm khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của y có thêm vài phần khí chất sát phạt, khiến người không dám tiếp cận.

 

Cố Thanh Yến từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ nam nhân đẹp trai, lại xuất chúng như vậy, hơn nữa cậu phát hiện một chuyện, mặc kệ Lục Vọng, hay là A Nhĩ Nạp Tư, hoặc là Cố Thành Tiêu, trên người đều có loại khí chất đặc biệt rất giống nhau.

 

Cố Thành Tiêu đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt hờ hững mặc cậu đánh giá.

 

Thiếu niên có da thịt trắng nõn như tuyết động lòng người hơi ửng đỏ, chóp mũi trắng phủ một lớp mồ hôi mịn, đôi đồng tử đen trong trẻo như lưu li bởi vì tức giận mà lấp lánh, bởi vì đi quá nhanh, đôi môi đỏ khẽ hé ra nhẹ nhàng th* d*c, dưới ống tay áo to rộng, nắm tay siết chặt, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn y.

 

Cố Thanh Yến không mở miệng nói chuyện, Cố Thành Tiêu càng không mở miệng trước, hai người đứng ở hành lang kia giằng co.

 

Thấy biểu tình của y lạnh nhạt, nhưng không phải không kiên nhẫn, phảng phất như chủ nhân của gương mặt đối diện y không phải Nam Cung Ngọc, mà là một người qua đường xưa nay không hề quen biết.

 

Ý tứ sâu xa làm người phải suy ngẫm.

 

Ngay cả vào thời gian điểm, Nam Cung Ngọc còn chưa có giao tình sâu sắc với Cố Thành Tiêu, còn chưa cùng nhau uống rượu ngắm hoa, còn chưa cùng nhau cải trang lén đi trải nghiệm và quan sát dân tình, còn chưa cùng nhau nói về nhân sinh và hoạch định tương lai của nước Đại Diệu, chỉ là thân phận khác biệt, Cố Thành Tiêu cũng không nên dùng loại thái độ này đối đãi với Thái Tử đương triều!

 

Sự khác thường tất có ma quỷ, Cố Thanh Yến tức giận hỏi: "Ta muốn tòng quân xuất chinh, chuyện này ngươi có biết không?"

 

"Biết."

 

Cố Thành Tiêu lễ độ trả lời: "Bệ hạ lệnh thần cần phải đảm bảo cho Thái Tử điện hạ bình an vô sự trở về."

 

Cố Thanh Yến đương nhiên biết Hoàng Đế gọi riêng một mình Cố Thành Tiêu vào Ngự Thư Phòng nói chuyện, nhất định là vì chuyện cậu đi biên cảnh. Tuy rằng Hoàng Đế đồng ý để cậu đi biên cảnh, nhưng là đích tử duy nhất, Hoàng Đế đương nhiên sẽ cho người bảo vệ cậu chu toàn, thậm chí câu sau của mệnh lệnh này còn thêm một câu "Nếu Thái Tử có gì bất trắc, thì ngươi đưa đầu về gặp là vừa".

 

Đại tướng quân hành quân đánh giặc tất nhiên không muốn mang theo gánh nặng bên người, nhưng Nam Cung Ngọc là người có võ công, bản thân cũng không phải người kiêu căng, lần này tòng quân xuất chinh cũng là muốn rèn luyện, cậu sẽ không kéo chân sau, Cố Thành Tiêu không thể vì nguyên nhân này mà bất mãn với hắn.

 

Cố Thanh Yến khẽ nhíu mày, suy nghĩ thêm lần nữa.

 

Đời này lần cuối Nam Cung Ngọc gặp mặt Cố Thành Tiêu có lẽ là buổi sáng hai ngày trước trong buổi thượng triều, lúc ấy văn võ bá quan đều đang thảo luận chiến sự phía nam, khi đó Cố Thành Tiêu có vẻ rất bình thường, sau khi hạ triều, Nam Cung Ngọc lén đến tìm y, Cố Thành Tiêu lảng tránh.

 

Cố Thành Tiêu là thần tử thật sự là không nên quá thân cận với Thái Tử, để tránh bị người khác hiểu lầm kết bè kéo cánh.

 

Mà Nam Cung Ngọc cũng cho rằng y đang tránh bị tị hiềm, cách một ngày lại đến sân tập võ tìm y, vừa đúng lúc bắt gặp Cố Thành Tiêu đang luyện thương trên sân.

 

Có lẽ đoạn ký ức ngắn này đặc biệt sống động trong tâm trí Nam Cung Ngọc, nên cảnh tượn ấy lập tức hiện lên trong đầu Cố Thanh Yến.

 

Dưới ánh mặt trời chói chang, ngân thương trong tay nam nhân như giao long vượt biển, dũng mãnh sắc bén, mạnh mẽ khí thế, Nam Cung Ngọc nhìn thấy rất chấn động, muốn đi qua lãnh giáo y hai chiêu, kết quả Cố Thành Tiêu càng lúc càng nhanh, mỗi một chiêu thức đều hiện lên sát ý làm Nam Cung Ngọc chần chờ.

 

Khi Cố Thành Tiêu đột nhiên cắm ngân thương vào giữa cọc gỗ quay đầu liếc thấy Nam Cung Ngọc, Nam Cung Ngọc bị đôi mắt đỏ ngầu thô bạo của y làm cho kinh ngạc.

 

Cái liếc mắt ấy lạnh như băng, thậm chí còn lộ ra sát ý thấu xương, ngay cả Cố Thanh Yến cũng có chút kinh ngạc, Cố Thành Tiêu sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn Nam Cung Ngọc?

 

Dường như bắt đầu từ lúc này Cố Thành Tiêu đã có chút không thích hợp......

 

Cố Thanh Yến thu hồi suy nghĩ, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Cố Thành Tiêu mắt đen, không bỏ lỡ chút biến hóa nào lên mặt y, đáng tiếc nam nhân tựa như tảng đá trên đỉnh núi cao, vừa lạnh vừa cứng!

 

"Ngươi!"

 

Cố Thanh Yến thở phì phì lại trừng mắt với y, phất tay áo rời đi.

 

Trong nháy mắt ấy, đáy mắt Cố Thành Tiêu hiện lên một tia phức tạp, nhưng cuối cùng y vẫn lạnh mặt, xoay người đi ngược hướng Cố Thanh Yến.

 

Hai người tan rã trong không vui, thẳng đến ngày xuất chinh.

 

Đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát, Cố Thanh Yến vốn muốn thử cảm giác đạp gió mà đi, nhưng vì lý do an toàn, thân là Thái Tử cậu chỉ có thể ngồi phía trong xe ngựa xa hoa đi phía sau và được binh lính bảo vệ.

 

Trận chiến này giành thắng lợi là không thể nghi ngờ, Cố Thanh Yến một chút cũng không lo sẽ xảy ra biến cố gì. Cậu vô cùng chờ mong chuyến đi biên cảnh lần này, nhưng so với tâm tình vui vẻ của cậu, Liễu Vân Khê vốn đã thành công mê hoặc Nam Cung Ngọc, giờ lại nói không cưới ả tâm tình đang rất không tốt.

 

Con gái vợ lẽ Liễu gia mắt thấy sắp được bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, nào ngờ Thái Tử đột nhiên đổi tính, vậy mà lại đổi ý muốn lập nghiệp trước rồi mới thành gia!

 

Thánh chỉ một ngày chưa truyền xuống, Liễu Vân Khê một ngày đứng ngồi không yên, nhưng Cố Thanh Yến sắp xuất chinh, ả không có cách nào tự mình đi gặp cậu, chỉ có thể nghĩ cách làm cho cậu nhớ thương ả!

 

Vì thế trước khi xuất phát, thái giám hầu hạ bên cạnh Cố Thanh Yến vội vàng chạy đến trước mặt Cố Thanh Yến, dâng lên một hộp điểm tâm, "Điện hạ!"

 

Hộp điểm tâm kia cực kỳ tinh xảo, Nam Cung Ngọc nhìn rất quen mắt, dù sao Liễu Vân Khê đã dùng cái hộp này đưa qua Nam Cung Ngọc không ít đồ ăn.

 

Cố Thanh Yến cho thái giám đứng lên nói chuyện, thái giám thì thầm vài câu với Cố Thanh Yến. Cố Thanh Yến hơi gật đầu, nói: "Lui xuống đi."

 

Hộp điểm tâm là do chính tay Liễu Vân Khê làm, mới ra lò, còn nóng hổi. Thái giám kia nói Liễu Vân Khê mấy ngày nay không gặp được Nam Cung Ngọc, rất nhớ mong Nam Cung Ngọc, biết được Nam Cung Ngọc chuyến này là đi rèn luyện, tuy lo lắng nhưng cũng rất ủng hộ cậu, hy vọng cậu bình an trở về, hôm nay sẽ ở trên thành lâu tiễn cậu.

 

Nhìn xem, Liễu Vân Khê thật là một đóa hoa yêu kiều, xinh đẹp ôn nhu, còn rất thức thời, khó trách Nam Cung Ngọc sẽ bị mê hoặc.

 

Mà khi Cố Thanh Yến biến thành Nam Cung Ngọc, đóa hoa yêu kiều gì đó đều không lọt được vào mắt cậu.

 

Bảo người mang hộp điểm tâm lui đi, Cố Thanh Yến từ xa nhìn về phía đội ngũ đằng trước, nam nhân ngồi trên tuấn mã màu đen, eo lưng thẳng tắp, một thân áo giáp sáng rực, vô hình trung tản mát ra vẻ uy nghiêm lãnh túc khiến người không rét mà run.

 

Cố Thanh Yến cong cong khóe môi, vén rèm xe ngựa lên, một khắc cậu ngồi vào xe ngựa, Cố Thành Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua.

 

Khi đi qua tòa thành, thị vệ đánh xe hô: "Thái Tử điện hạ......"

 

Chỉ thấy phía trên thành, một thiếu nữ mặt tựa phù dung dáng người uyển chuyển nhìn về hướng bên này, trong đôi mắt hạnh toàn là lo lắng.

 

Cố Thanh Yến vừa thấy mặt, liền cảm giác được cảm xúc của Nam Cung Ngọc trở nên cực kỳ kích động.

 

Tên đầu sỏ hại chết Nam Cung Ngọc, Liễu Vân Khê hiện tại cũng chỉ là câu dẫn Nam Cung Ngọc, ả cũng không đưa ra lựa chọn giữa Nam Cung Ngọc và Tam hoàng tử.

 

Ả ngưỡng mộ Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ đã nhiều năm, nhưng lại luyến tiếc ngôi vị Thái Tử Phi danh giá. Mà Nam Cung Kỳ đối với ngôi vị Thái Tử như hổ rình mồi, vẫn luôn tính toán làm thế nào để thay thế, tất nhiên sẽ không hy vọng Liễu Vân Khê và Nam Cung Ngọc xa cách, lãng phí quân cờ tốt nhất này!

 

Liễu Vân Khê sẽ đến đây tiễn Nam Cung Ngọc đã nằm trong dự đoán của Cố Thanh Yến, mấy ngày này cậu đột ngột không liên lạc với Liễu Vân Khê, Liễu Vân Khê nhất định nghi ngờ, muốn đích thân đến xem tình huống như thế nào.

 

Cố Thanh Yến thỏa mãn ả, vén rèm lên mắt đối mắt với ả.

 

Trong mắt thiếu niên không có niềm vui cháy bỏng của quá khứ, mà là dùng ánh mắt bình tĩnh xa xa đánh giá ả, ánh mắt kia thậm chí có chút nghiền ngẫm, luyến tiếc và ủy khuất trên mặt Liễu Vân Khê lập tức căng cứng lại.

 

"Tiểu thư, người nhìn thấy Thái Tử điện hạ không?" Nha hoàn bên cạnh nhìn ngó xung quanh.

 

"...... Thấy rồi." Liễu Vân Khê mày liễu nhíu chặt, không hiểu Thái Tử vì sao lại dùng loại ánh mắt ấy nhìn ả, giống như đang nhìn một cái gì đó rất buồn cười.

 

Chẳng lẽ là do mấy ngày nay ả ngủ không ngon, nên xuất hiện ảo giác?

 

Liễu Vân Khê không tin Nam Cung Ngọc đang si tình mê đắm ả sẽ đột nhiên thay lòng đổi dạ, chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.

 

Vốn ả cho rằng mình sẽ lập tức trở thành Thái Tử Phi, lại trăm triệu lần không ngờ tới Thái Tử tòng quân xuất chinh vào thời khắc mấu chốt, hơn nữa chuyện này Nam Cung Ngọc vậy mà lại không thương lượng với ả!

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Vân Khê thật sự rất khó coi.

 

Nếu Hoàng Thượng đã tứ hôn còn tốt, nhưng thánh chỉ ban hôn còn chưa truyền xuống, Thái Tử đã ra chiến trường, những kẻ nịnh hót ả lập tức lật mặt, tuy rằng bên ngoài không nói, nhưng Liễu Vân Khê biết có không ít người đang chờ xem trờ cười của ả!

 

Trong lòng ả buồn bực cực điểm, chỉ muốn Nam Cung Ngọc cho ả một lời giải thích, nhưng chờ mãi chờ mãi, đừng nói Nam Cung Ngọc tự mình tới giải thích, một phong thư còn không có!

 

Mắt thấy đại quân sắp ra khỏi thành, ả chỉ có thể bảo thái giám bị ả mua chuộc đi đưa hộp điểm tâm, mượn thứ này dò xét thái độ Nam Cung Ngọc.

 

Kết quả......

 

Thấy ả siết chặt khăn tay tâm tình rõ ràng không tốt, nha hoàn bên cạnh cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, thời điểm nô tỳ ra ngoài nghe tiểu Chương Tử nói Tam hoàng tử phái người đến tặng lễ vật, người không quay về xem một chút sao?"

 

Liễu Vân Khê vừa nghe lời này, thái độ trên mặt lập tức thay đổi, lộ ra nét thẹn thùng của một cô gái nhỏ, ánh mắt oán trách nhìn nha hoàn: "Sao ngươi không nói sớm?!"

 

Nha hoàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Biết là bảo bối của tiểu thư, lễ vật đã cho người cất trong phòng người!"

 

"Trở về!" Liễu Vân Khê gạt bỏ buồn bực trong lòng, gót sen nhẹ nhàng đi xuống lầu.

 

Cố Thanh Yến rời khỏi kinh thành cũng không lo lắng thế cục trong triều biến hóa lớn bao nhiêu, Hoàng Đế che chở cậu, Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ lòng muông dạ thú cũng phải cẩn thận kiềm chế, nhiều lắm chỉ là nhận thêm chút công lao, nhân lúc cậu không có mặt thể hiện một phen lấy danh tiếng tốt thu hút đội đại thần.

 

Cậu không vội.

 

Thế giới cổ đại, trò chơi chính là quyền mưu!

 

So xem ai giảo hoạt gian trá, tàn nhẫn độc ác?

 

Thật xin lỗi, cậu đỉnh mọi thứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng