Chương 152: Mạnh miệng - mềm lòng
Cố Thanh Yến còn đang trong kinh ngạc cùng chút chờ mong, Tạ Vô Diễn c** q**n áo cậu ra cho đến khi chỉ còn lại lớp áo lót trong trắng tinh thì dừng tay.
Cố Thanh Yến chớp chớp mắt, ủa cậu nghĩ sai rồi hả?
Tạ Vô Diễn không c** s*ch áo cậu mà xoay người cởi áo trên người mình!
Nam nhân một thân hormone nam tính cơ bắp đẹp mắt, làm người nhìn thần trí điên đảo, nhưng thu hút sự chú ý nhất lại là tấm lưng săn chắc của y. Cố Thanh Yến nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son quen thuộc sao lưng y, trong lòng khẽ cười.
Thấy Tạ Vô Diễn quay đầu Cố Thanh Yến gian nan dời tầm mắt đi, ngoan ngoãn ngồi ở kia tùy ý Tạ Vô Diễn hí hoáy. Một đôi tay thô ráp to rộng để trên sống lưng cậu, sau đó một luồng nhiệt kỳ lạ truyền vào cơ thể, ngay lúc Cố Thanh Yến còn đang tự hỏi liệu mình có phải là con quỷ đói khát t*nh d*c hay không, Tạ Vô Diễn đã ẵm cậu lên......
Linh tuyền ấp áp an ủi da thịt, lục phủ ngũ tạng bị đạo hàn khí hung hãn kia tàn phá khổ không nói nổi của Cố Thanh Yến nháy mắt đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, không khỏi thở ra một tiếng. Càng làm cậu ngạc nhiên hơn chính là, da thịt trên người nam nhân rất ấm áp, nơi da thịt áp sát vào nhau ấm áp như lò sưởi, cậu theo bản năng dúi vào ngực Tạ Vô Diễn, muốn càng nhiều ấm áp hơn.
Nhưng mà Tạ Vô Diễn đặt cậu xuống nước, không chỉ đơn thuần để cậu tắm rửa, rất nhanh Cố Thanh Yến liền cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, song, nam nhân ôm cậu lại giống như một lò sưởi công suất lớn, bắt đầu tỏa nhiệt ra, độ nóng kia xuyên thấu qua xiêm y mỏng manh truyền đến cậu, khiến cậu đã nóng càng nóng hơn!
Không chỉ có y nóng, mà nước trong hồ cũng nóng lên một cách khó hiểu!
"Nóng quá!" Cố Thanh Yến khó chịu lẩm bẩm, bàn tay mềm mại không xương đặt lên ngực Tạ Vô Diễn ý đồ đẩy y ra.
Tạ Vô Diễn bắt lấy tay cậu, giam chặt cậu trong ngực, giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên: "Hiện tại biết khó chịu rồi? Đợi lát nữa sẽ càng khó chịu hơn!"
Cố Thanh Yến cảm thấy mình sắp bị nấu chín, cậu dùng hết sức giãy giụa đổi lấy lại là một Tạ Vô Diễn vô tình ép cậu xuống mép bạch ngọc trì.
Tạ Vô Diễn ép chặt lấy cậu từ phía sau, giọng điệu nguy hiểm dán sát bên tai cậu cảnh cáo: "Còn lộn xộn thì đừng trách ta!"
Cố Thanh Yến căn bản không sợ y, tay chân bị trói, không thể động đậy, chỉ có thể quay đầu cắn y một ngụm.
Một cái cắn này vừa đúng lúc cắn trúng khóe môi nam nhân, Cố Thanh Yến có thể thấy trong đôi mắt đen kịt của nam nhân bùng lên một ngọn lửa.
"Là ngươi chọc ta trước." Nói xong, Tạ Vô Diễn hung hăng cắn trả lại.
Môi bị lấp đầy, không phải là hôn môi triền miên lâm li, mà là một cổ linh khí nóng bỏng từ trong miệng nam nhân truyền qua!
"Ưm!" Cố Thanh Yến giãy giụa dữ dội. Cậu vốn đã không chịu nổi dày vò, mà nam nhân này còn đẩy linh lực qua!
Trong tình cảnh này không phải nên cùng cậu làm chút chuyện để thể xác và tinh thần sung sướng sao?
Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi Cố Thanh Yến ngất đi, cậu không biết rằng, Tạ Vô Diễn nhìn cậu mềm oặt trong lòng ngực mình, rốt cuộc cũng dỡ xuống lớp mặt nạ phàm nhân đau khổ hèn mọn mà mình phải duy trì, cúi đầu hôn lên chiếc cổ hạc thon dài của cậu, bàn tay cũng lần xuống xoa lấy vòng eo mềm mịn......
Cánh cửa Lôi Âm Điện, nơi Lâu chủ sinh sống đóng lại, tiễn Tạ Triều Sinh đi Triệu Tiến Thạch cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn tự giác sắp xếp công việc ngày mai của Cố Thanh Yến.
Ngày mai tám đại thế gia sẽ tề tụ tại Thiên Huyền sơn, Lâu chủ giành thời gian tu luyện cũng là bình thường, dù sao ngày mai rất có thể sẽ đối đầu với Văn Vũ chân nhân! Lâu chủ nhất định sẽ không để Văn Vũ chân nhân chiếm lợi mình!
Triệu Tiến Thạch nghĩ như vậy cũng không sai, Cố Thanh Yến miễn cưỡng có thể xem như đang tu luyện, tuy rằng là bị động, nhưng dưới sự chủ đạo của Tạ Vô Diễn, vết thương trong cơ thể cậu đã khôi phục được khoảng sáu phần, lại được Tạ Vô Diễn cho uống vài viên linh đan diệu dược, ngủ một buổi tối, thương thế liền khỏi hẳn!
Thời điểm Cố Thanh Yến mở mắt ra vẫn còn chút choáng váng, cậu chống thân ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, trên bàn nhỏ là quyển điển tịch ngày ấy cậu lật xem, trong đĩa sứ bạch bên cạnh có vài quả tiên đã rửa sạch, trong góc lư hương tứ giác thụy thú đang phun ra từng làn khói bay lượn lờ từ trong miệng nó...... Đây là tẩm điện của cậu. Nhìn lại trên người, cũng đã thay thành một bộ áo ngủ khác màu trắng trăng non.
Xiêm y nhất định là Tạ Vô Diễn giúp cậu thay, nhưng...... Người nam nhân này không nhân cơ hội làm chút gì với cậu sao?
Cố Thanh Yến cúi đầu nhìn vị trí xương quai xanh của mình, một mảng trơn bóng trắng nõn, cũng không có ấn ký ái muội nào có thể chọc người suy đoán.
Trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ, khi Cố Thanh Yến nhấc chân xuống giường chuẩn bị mang giày đột nhiên dừng lại.
Nội thương mà cậu bị Tạ Triều Sinh ám toán đã lành, nhưng đôi chân đạp trên mặt đất lại có chút bủn rủn, đặc biệt là phần bắp đùi......
Loại cảm giác này Cố Thanh Yến rất quen thuộc, đặc biệt là trong giao đoạn cậu là một Omega, được Y Nhĩ Nạp Tư ôm mặt đối mặt và thâm nhập sâu vào, nhờ cấu tạo sinh lý thần kỳ của Omega, cậu không những không bị chơi hỏng mà còn khôi phục rất nhanh chóng!
Chật, cậu còn nói nam nhân này từ khi nào đã biến thành Liễu Hạ Huệ rồi, thì ra là lén chơi cậu!
Từ cửa truyền đến âm thanh mở cửa, Cố Thanh Yến theo âm thanh nhìn lại, nam nhân có thân hình cao lớn mang theo ánh sáng bước vào.
Hôm nay Tạ Vô Diễn thay một thân áo dài tối màu, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, vai rộng chân dài eo thon, nào còn nửa phần dáng vẻ một hán tử nhà nông giản dị?
Tạ Vô Diễn bưng khay quỳ gối trước Cố Thanh Yến, thấp giọng nói: "Tiên trưởng, mời dùng bữa."
Biết mình bị chơi đến bủn rủn tay chân Cố Thanh Yến cũng muốn bồi bổ, cậu nhìn vào chén canh, hỏi: "Đây là cái gì?"
Tạ Vô Diễn giải thích: "Đây là chén thuốc lấy máu linh lộc làm chất dẫn, cùng với Kim Linh Chi, Hải Sâm núi và Ngọc Tinh Tử sắc ra, là đại bổ với cơ thể ngài."
Ồ, đều là linh dược bổ khí dưỡng huyết, khó trách chân cậu nhũn ra! Nam nhân này có phải nghẹn lâu lắm rồi không?!
Cố Thanh Yến bĩu môi, trong đôi mắt đen của Tạ Vô Diễn nhíu mày bưng chén canh lên, "Về sau đừng nấu mấy món canh kỳ kỳ quái quái này nữa, người không biết còn tưởng rằng ta bị thận hư! Cần phải bổ như vâjy!"
"Nếu tiên trưởng không lơ là cảnh giác với Tạ Triều Sinh, thì sao cần ăn loại dược thiện làm người ta hoài nghi thế này?" Tạ Vô Diễn lạnh lùng nói, nhìn đôi chân tr*n tr** của cậu đạp trên thảm, chân ngọc non mịn như sứ trắng phối hợp với dây vàng và ngọc, đẹp đến rung động lòng người.
Ôi, vẫn còn giả vờ?! Thấy y nhìn chằm chằm chân mình, Cố Thanh Yến lập tức đưa chân qua, đạp lên đầu gối y: "Đề tài này không qua được đúng không?"
Tạ Vô Diễn ngậm miệng, một tay nắm lấy ngón chân vô cùng xinh đẹp, động tác thong thả giúp cậu mang giày vớ.
Cố Thanh Yến cũng không biết nam nhân này tại sao làm được, hiện tại linh khí quanh thân cậu dư thừa, hơn nữa Nguyên Anh vỡ nát dường như đã được cái gì đó dán lại, đã khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Cậu thử điều động linh lực, đan điền trước kia trống rỗng giờ giống như một vũng nước nhỏ có thể tích tụ được một chút linh lực, đủ để giúp cậu làm bộ làm tịch một chút!
Cố Thanh Yến hơi chau mày, Tạ Vô Diễn rốt cuộc đã dùng cách gì khiến cậu thành như vậy? Cậu lo Tạ Vô Diễn vì muốn chữa khỏi cho cậu mà làm bị thương chính mình!
