Chương 147: Bôi thuốc
Lòng bàn tay to rộng nóng rực trải đều thuốc dọc theo xương sống, lòng bàn tay thô ráp cọ xát lên làn da mềm mịn, khiến cậu rùng mình, Cố Thanh Yến không tự chủ được "hừ" một tiếng, đau đến mắt phượng ứa lệ, theo bản năng quay đầu lại trừng mắt với Tạ Vô Diễn: "Ngươi nhẹ một chút!"
Cậu bây giờ rất yếu ớt, xương bả vai bị Văn Vũ dùng kiếm đâm xuyên qua, miệng vết thương khép lại còn chưa được bao lâu, lực tay nam nhân lớn đến độ muốn xoa nát cậu!
Đối diện với đuôi mắt phiếm hồng của Cố Thanh Yến, đôi mắt long lanh ánh nước, đôi mắt tràn đầy lên án, con ngươi đen nhánh của Tạ Vô Diễn hơi co lại, động tác chợt dừng, hầu kết lăn một cái, cúi đầu đáp vâng.
Cố Thanh Yến khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi tiếp tục nằm bò ra.
Nam nhân lúc này đã nhẹ tay hơn, tỉ mỉ bôi cho cậu. Nhưng cặp mắt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vết thương chướng mắt trên xương bả vai, có một sự kích động đáng sợ trào dâng bên trong.
Miệng vết thương lúc trước được linh tuyền làm dịu qua, sau khi bôi thuốc ngược lại càng phát huy hiệu quả của thuốc, cảm giác nóng rát của vết thương rất nhanh đã được sự mát lạnh thay thế, sống lưng căng chặt của Cố Thanh Yến cũng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Kim Nguyệt Lâu giàu có xa xỉ có thể sắm được không ít linh dược và phù triện đỉnh cấp, nếu không cậu có muốn giả vờ cũng không thể giả vờ được.
Chờ đến khi thuốc bôi đã được hấp thụ gần hết, những vết thương lớn nhỏ lung tung lộn xộn đã dịu đi rất nhiều, Tạ Vô Diễn mới dừng lại.
Cố Thanh Yến đứng thẳng dậy, quay người lại.
Ánh mắt Tạ Vô Diễn cứng lại, tầm mắt dừng trên b* ng*c hoạt sắc sinh hương của cậu.
Không giống một thiếu niên non nớt đơn bạc, Cố Thanh Yến hiện tại hoàn toàn là một nam tử thành niên, khung xương cân xứng, được lớp cơ bắp hơi mỏng bao trùm lên, khuôn ngực đjep đẽ trắng nõn mà không thiếu anh khí......
Cố Thanh Yến liếc mắt nhìn thấy rõ ràng hầu kết đang lăn lộn của y, trong lòng đang muốn cười nhạo y hai câu, nhưng ánh mắt Tạ Vô Diễn đã dịch xuống vết thương dữ tợn trên xương bả vai, tức khắc bầu không khí kiều diễm gì cũng không còn.
Nam nhân nhíu mày thật chặt, giọng nói từ trong cổ họng thoát ra: "Tiên trưởng ngài là ai làm ngài bị thương?"
Văn Vũ đâm Văn Đường, khóa xích trói linh trong cơ thể gã rồi cho đệ tử áp giải gã đến Điều Phong trấn, tùy tiện đi tìm một nông phu trong thôn, cuối cùng chọn được một Tạ Vô Diễn cao to, khỏe mạnh bái đường với Văn Đường.
Cậu không biết Tạ Vô Diễn khi đó có phải Tạ Vô Diễn hay không, nhưng Văn Đường lúc đó căn bản không phát sinh chuyện gì với Tạ Vô Diễn, gã cùng Tạ Vô Diễn bị nhốt trong phòng chứa củi, nhưng Văn Đường lúc đó như mãnh thú bị vây nhốt, Tạ Vô Diễn không cách nào tới gần quá gã, không biết trên người gã có thương tích cũng là bình thường.
Nhưng ở thang Bạch Ngọc ở cửa vào của Huyền Thiên Tông Tạ Vô Diễn đã đút thuốc cho cậu......
Trong lòng Cố Thanh Yến có một vài suy đoán, cậu bất mãn nhìn Tạ Vô Diễn, không vui nói: "Ngươi vượt quá giới hạn rồi, đây không phải điều ngươi nên hỏi."
Bàn tay đặt bên hông của Tạ Vô Diễn bỗng nhiên nắm chặt, "Vô Diễn chỉ là quan tâm tiên trưởng......"
Cố Thanh Yến không nhẹ không nặng "ừm" một tiếng, dựa vào bậc thang, đồng tử trong trẻo như lưu li liếc y. Tạ Vô Diễn mím môi, cầm ấm thuốc, lôi ra một đống cao dược.
Nam nhân xụ mặt tiến tới, dùng một thái độ cực kỳ cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương, từ góc nhìn của Cố Thanh Yến, nam nhân có mày kiếm đen rậm, mũi cao thẳng, môi tước mỏng, toàn thân là sự trộn lẫn giữa vẻ nam tính của một hán tử nhà nông và sự lạnh lùng sắc nhọn tiềm ẩn, được đệ tử dẫn đi rửa mặt chải chuốt, thay một bộ trường bào màu xanh đậm, tuy không quá đẹp đẽ quý giá cũng không có vật trang trí, nhưng mặc trên người y càng làm nổi bật dáng người tay vượn eo ong hoàn hảo của y, chỉ là có đôi khi nhìn cách làm việc và con người một chút cũng không có dáng vẻ trung thực của người nhà nông!
Dùng sắc đẹp làm dịu cơn đau rất tốt, Cố Thanh Yến bị đầu ngón tay y chạm lên miệng vết thương cũng chỉ cắn môi rên nhẹ, nghe âm thanh ấy đấy mắt Tạ Vô Diễn càng thêm u buồn.
"Đủ rồi." Cố Thanh Yến mặt trắng bệch nói, chuyển động cơ thể chuẩn bị đứng lên.
Tạ Vô Diễn lập tức cúi đầu lui qua một bên, lọt vào trong tầm mắt chỉ còn một đôi chân trắng nõn non mịn, ngón chân tròn trịa đáng yêu, bàn chân ngọc ẩn hiện màu hồng nhạt. Cặp chân ngọc ướt đẫm làm cảm xúc của y trở nên sục sôi, đạp lên thềm đá bạch ngọc, mỗi một bước chân để lại một vệt nước......
Cố Thanh Yến bước ra khỏi bạch ngọc trì, nhìn vào mắt Tạ Vô Diễn, nam nhân thành thật cúi đầu không nhìn loạn, cậu cong khóe môi chậm rì rì lắc lư trước mặt y.
Trường bào tơ tằm trắng như tuyết phủ lên người, Cố Thanh Yến duỗi tay vén mái tóc dài bị ngâm nước ướt như rong biển, phân phó: "Lau khô tóc cho ta."
Nếu còn có thể điều động linh lực, Cố Thanh Yến chỉ cần một động tác tay đơn giản là có thể xử lý, nhưng ai bảo cậu hiện tại là người tàn tật chứ?
May mắn bên cạnh có người chịu thương chịu khó, dáng vẻ cũng khá chu đáo, Cố Thanh Yến ngồi xuống chiếc giường nhỏ rồi mặc kệ.
Cậu tựa chiếc cằm nhẵn nhụi của mình lên tay vịn, chờ Tạ Vô Diễn hầu hạ.
Nam nhân nghe lời, đứng lên lấy khăn vải lau cho cậu.
Cố Thanh Yến chỉ khoác trường bào, bên trong cái gì cũng không mặc, đôi chân dài như hai nhánh hành lá tùy tiện bắt chéo, Tạ Vô Diễn đứng phía sau lau tóc cho cậu, ánh mắt đen tối từ mũi chân cậu hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở phần đùi bị trường bào che lấp.
Không biết nuốt nước bọt bao nhiêu lần, cuối cùng cũng lau khô tóc cho Cố Thanh Yến. Sau đó Tạ Vô Diễn lại vô cùng tận chức tận trách cần mẫn chải tóc cho cậu, dùng trâm cài lên, sau đó lại giúp cậu mặc quần áo chỉnh tề.
Nhìn nét rạng rỡ xinh đẹp động lòng người của chính mình trong thủy kính, Cố Thanh Yến cười khẽ: "Nhìn không ra ngươi giỏi hầu hạ người khác như vậy."
Tạ Vô Diễn không nói gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cậu, như bóng với hình, tựa như một chú cún trung thành.
"Lâu chủ, các đệ tử đều đang chờ ở Nghị Sự Đường." Triệu Tiến Thạch tiến vào thông báo, nhìn thấy Tạ Vô Diễn cao lớn như một ngọn núi, bao phủ Cố Thanh Yến trong bóng tối, có hơi sửng sốt.
Lâu chủ đối với nông phu này cũng thật quá tốt, vậy mà lại thật sự để y lại bên người hầu hạ!
Làm đại đệ tử của Văn Đường, Triệu Tiến Thạch có chút đố kỵ, hắn đối với Văn Đường trung thành và tận tâm, đáng tiếc hắn không phải môn sinh đắc ý nhất của Văn Đường, đệ tử nội môn Văn Đường coi trọng nhất là những sư đệ sư muội thiên tư thông minh kia, nhưng những kẻ này lòng lang dạ sói, ăn cây táo rào cây sung, giờ phút này đang náo loạn bên ngoài, hắn không dám tùy tiện xử trí, chỉ có thể tới thỉnh Cố Thanh Yến ra ngoài chủ trì đại cục.
Cố Thanh Yến gật gật đầu, không chút để ý nói: "Để cho bọn họ chờ."
Hôm nay nếu cậu để những kẻ này nghênh ngang rời đi, vậy ngày mai lời đồn đãi bôi xấu cậu sẽ bay đầy trời. Đặc biệt bên trong những người này còn có đệ tử thân truyền của Văn Đường, càng gia tăng độ tin cậy của lời đồn đãi, đến lúc đó thanh danh của cậu sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!
Ừm, cậu đã mài xong đao, cùng nhìn xem là ai ngại mệnh quá dài.
Chúng đệ tử trong Nghị Sự Đường nghị luận xôn xao, một mảnh ồn ào.
Bởi vì chuyện Văn Đường chạy đến Huyền Thiên Tông đi quỳ l**m Tạ Triều Sinh, làm rất nhiều đệ tử không dám ngẩng đầu, những đệ tử vốn đã có ác cảm với Văn Đường lại càng thêm phản cảm. Văn Đường một tháng hơn chưa về, các loại lời đồn khó nghe nổi lên tứ phía, Kim Nguyệt Lâu tuy được đám người đại đệ tử Triệu Tiến Thạch chống đỡ miễn cưỡng duy trì hoạt động hằng ngày, kỳ thật lòng người đã tan rã, một số người âm thầm dẫn đầu phải rời khỏi Kim Nguyệt Lâu.
Hội nghị đường lúc này, những người này tụ lại châu đầu ghé tai, mà Cố Thanh Yến thủy kính lưu li, một bên ăn hoa quả tươi uống rượu ngon một bên nhìn bọn họ không kiên nhẫn thấp giọng mắng.
Triệu Tiến Thạch cũng ở bên cạnh, nghe được một nữ tử từ hình ảnh truyền đến có dáng người yểu điệu nhưng nói về Văn Đường rất l* m*ng, tức giận đến tái mặt.
"Ngày xưa Lâu chủ để tâm đến Liễu sư muội nhất, có công pháp đan dược vũ khí gì tốt cũng đều nghĩ đến cô ta trước tiên! Không ngở cô ta lại cư xử như vậy ở nơi riêng tư! Đúng là một kẻ vô ơn!"
Tạ Vô Diễn nghe được lời này, ngẩng đầu nhìn vào nữ tử áo lục trong thủy kính, ánh mắt tối sầm lại.
Triệu Tiến Thạch đứng ra bảo vệ Văn Đường: "Nếu không phải Lâu chủ thấy bọn họ tư chất không tồi thu nhận bọn họ làm đệ tử nhập môn, còn tận tâm tận lực bồi dưỡng, bọn họ còn có thể đứng đây mà sủa trong hình dạng con người sao?!"
Cố Thanh Yến cũng không tức giận, ngược lại nhìn bọn họ chờ đợi đến không kiên nhẫn, bắt đầu trút giận lên nhị đệ tử khi đó mới thong thả ung dung đứng lên: "Được rồi, đi thôi."
