Chương 139: Gương mặt thật
"Cuối cùng đã nhịn không được muốn giải quyết ta?" Cố Thanh Yến không chút để ý nhấp một ngụm rượu.
Lạc Hải Xuyên đến truyền tin cảm thấy sống lưng lạnh toát khó lý giải, thiếu niên trước mặt có đôi mắt như sao băng, đôi môi đỏ thắm khóe miệng khẽ nhếch lên, dựng chí giữa mày đỏ như máu, một cổ tà khí đáng sợ tỏa ra, giống như hoa đào khát màu lớn lên ở bờ bên kia Vong Xuyên, phấp phới mê người mà cũng cực kỳ nguy hiểm.
Lạc Hải Xuyên có một dự cảm, kết cục của Chu Kim Thịnh sẽ rất thảm.
Tuy rằng hắn không hiểu biết vị thiếu gia Diệp gia trước mặt này vì sao đột nhiên được Hoàng Thượng chú ý đến, nhưng hắn không tin Hoàng Thượng là người nông cạn chỉ nhìn vẻ ngoài xấu đẹp, càng tiếp xúc nhiều với Diệp Vân Cẩm, hắn càng tin chắc, Diệp Vân Cẩm thật sự hoàn toàn khác với lời đồn!
Ca nhi dung mạo tuyệt mỹ tài hoa hơn người, thân mang danh khí tuy đều dính dáng đến thiếu niên trước mặt, nhưng mọi nhất cử nhất động thiếu niên bày ra đều khác biệt với những Ca nhi khác...... Trên người thiếu niên, hắn như nhìn thấy được phẩm chất đặc biệt tương đồng với Hoàng Thượng! Cái loại kiêu ngạo khi bày mưu lập kế và ngạo nghễ lạnh lùng nhìn xuống thế nhân!
Có lẽ là đồng loại thì thu hút nhau?
Lạc Hải Xuyên suy đoán trong lòng, ngoài mặt càng thêm cung kính Cố Thanh Yến.
Chu Kim Thịnh uống đến say khướt bị người theo dõi, nghĩ đến đám lưu manh mình thuê tìm được cơ hội sẽ động thủ, tâm tình không khỏi sung sướng. Nghĩ đã lâu không gặp Thẩm Ngọc, liền cầm bạc đi đến Lê Đường Uyển.
Từ khi Chu lão gia bị buộc tội cắt chức, Chu Kim Thịnh đã bị cấm túc trong nhà, đã lâu chưa tới Lê Đường Uyển tìm Thẩm Ngọc, hắn không tới tìm Thẩm Ngọc vừa lúc chứng thực Dương đại nhân chỗ dựa của Thẩm Ngọc đáng tin cậy, Thẩm Ngọc rất hài lòng, cũng nguyện ý dành thật nhiều tâm tư để chiếm lấy trái tim của chỗ dựa này.
Ngay khi hắn cho rằng tên phiền phức Chu Kim Thịnh sau này sẽ không đến dây dưa với mình nữa, Chu Kim Thịnh lại tới rồi!
"Đưa bổn thiếu gia đi gặp Thẩm Ngọc." Chu Kim Thịnh say xỉn quát to.
Quản sự Lê Đường Uyển cười gượng nói: "Chu thiếu gia, thật không khéo, Ngọc Nhi hiện tại đang tiếp khách. Nếu không, ta gọi Liễu Nhi cho ngươi nhé?"
Chu Kim Thịnh vừa nghe liền phát hỏa, "Tiếp khách? Bồi khách nào!? Hắn là người của bổn thiếu gia, ngươi vậy mà dám để hắn đi tiếp khách?"
Quản sự ân cần khuyên một hồi, Chu Kim Thịnh dầu muối không ăn, sắc mặt âm trầm nói: "Một khi đã như vậy, vậy bổn thiếu gia lần sau lại đến, nói cho Thẩm Ngọc, bổn thiếu gia nhớ hắn nhớ muốn điên lên, lần sau nhất định phải hầu hạ bổn thiếu gia thật tốt!"
Nghe thế quản sự cúi đầu khom lưng đồng ý, trong lòng lại cười lạnh, ai mà không biết vị đại thiếu gia Chu gia này si mê Thẩm Ngọc cỡ nào, cơ hồ quỳ trên mặt đất l**m ngón chân của hắn, mà Thẩm Ngọc vẫn luôn như gần như xa với, lãnh lãnh đạm đạm.
Không thể không nói, Thẩm Ngọc có thể trở thành người đầu bảng của Lê Đường Uyển quả thực có chút tài năng, nhìn như đóa hoa cao lãnh, nhưng rất biết câu dẫn nam nhân!
Chu Kim Thịnh dứt lời liền xoay người rời đi, nhưng mà vừa ra khỏi cửa Lê Đường Uyển, đã thừa dịp không ai chú ý xoay người trở vào.
Hắn muốn nhìn thử, là ai to gan như vậy, dám động đến người của hắn?
Bởi vì là khách quen của Lê Đường Uyển, nên đương nhiên biết bên trong có lối đi bí mật, cho nên Chu Kim Thịnh không đi cầu thang đại sảnh, tránh giáp mặt với thủ vệ mà còn đi thẳng lên tầng lầu nơi Thẩm Ngọc ở.
Đứng trước cửa phòng Thẩm Ngọc, Chu Kim Thịnh kích động đang muốn đẩy cửa ra liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai.
Hắn đột nhiên cứng đờ, khó tin trừng lớn mắt.
Trong giây lát hắn choáng váng, tiếng hét bên trong đứt quãng truyền đến khiến người ta không thể không tưởng tượng .
Tơ máu giăng đầy hai mắt, hô hấp Chu Kim Thịnh càng lúc càng nặng nề, khuôn mặt vặn vẹo, trở nên dữ tợn như ma quỷ.
Gân xanh nổi lên từ nắm tay bị siết chặt, Chu Kim Thịnh gầm gừ đẩy cửa ra!
Tình cảnh bên trong làm khóe mắt hắn ngấn lệ!
Thẩm Ngọc quả thật đang tiếp khách, không phải làm việc tao nhã như uống trà đánh đàn, mà là bồi hai nam nhân điên loan đảo phượng!
Hai gã nam nhân tai to một đang phủ phục trên ngực hắn, một đang trong cơ thể hắn hưởng thụ. Thẩm Ngọc ngày xưa thanh cao kiêu ngạo giờ mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm vô tình mà d*m đ*ng, trong miệng không ngừng phun những tiếng r*n r* khuấy đảo linh hồn.
Khi Chu Kim Thịnh đẩy cửa tiến vào, Thẩm Ngọc đang lúc tới thời khắc mấu chốt, âm thanh đột nhiên cất cao thét lên cùng kêu khóc không hề chú ý tới Chu Kim Thịnh đứng ở cửa với đôi mắt giăng đầy tơ máu, trừng to hơn cả chuông đồng.
Lúc này Chu Kim Thịnh chắc chắn không ý thức được, cảnh tượng này có bao nhiêu quen thuộc!
Không lâu trước đây, hắn bởi vì say rượu bị Diệp Vân Thư câu dẫn, sau đó bị bắt gian tại giường!
Thẩm Ngọc làm thế nào cũng không thể ngờ được, vốn hai người đều là khách quý của hắn, nhưng hắn nắm chắc thời gian, chưa bao giờ để bọn họ biết mình mập mờ với kẻ khác, nhưng hôm nay không biết vì sao hai người này đụng mặt nhau, mà thời điểm ba người dây dưa, không hiểu sao lại trở nên hứng tính, cái gì cũng đều mặc kệ.
Thẩm Ngọc không phải chưa từng hầu hạ nhiều hơn một nam nhân trong cùng một lúc, nhưng hai người này đều rất có địa vị, hơn nữa còn là mệnh quan triều đình giúp hắn đối phó Chu gia, hắn muốn lợi dụng bọn họ, cũng muốn câu dẫn bọn họ, tất nhiên phải phí rất nhiều tâm tư.
Thẩm Ngọc chính là ví dụ điển hình của kẻ vừa muốn làm kỹ nam vừa muốn làm thánh nhân, nhưng một người như Chu Kim Thịnh đã u mê lạc lối, nào biết đến điểm này? Trừ phi đem sự thật bày ra trước mặt hắn, nếu không hắn sẽ không tin Thẩm Ngọc người mình vẫn luôn nâng niu trong lòng bàn tay lại là một tiện nhân d*m đ*ng đến cực điểm!
"Thẩm Ngọc!!!"
Tiếng gầm chấn động màng nhĩ khiến ba người đang khí thế ngất trời giật nảy mình, đặc biệt là Thẩm Ngọc, quay đầu thấy sắc mặt u ám ngũ quan vặn vẹo đáng sợ của Chu Kim Thịnh, d*c v*ng trong mắt lập tức tắt ngúm, thay vào đó là sự hoảng loạn không thể miêu tả bằng lời.
"Hay cho cái đồ kỹ nam nhà ngươi, ngày thường bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng, còn tưởng sạch sẽ bao nhiêu, kết quả là một thằng kỹ nam khốn nạn rẻ tiền dơ bẩn nhất!"
"Chu thiếu gia?" Hai nam nhân kia liếc mắt một cái đã nhận ra Chu Kim Thịnh, nhưng cả hai người cũng chẳng coi hắn là chuyện gì lớn, Dương đại nhân còn dâm tà mà cười nói: "Nghe nói Chu thiếu gia đối với Ngọc Nhi chúng ta cũng vô cùng si mê, không bằng cũng lại đây cùng nhau chơi nhỉ?"
"Ta giết các ngươi!" Trong cơn thịnh nộ Chu Kim Thịnh nào còn giữ lại được chút lý trí nào, lập tức rống lên chạy đến đánh hai người kia, đồng thời trong miệng còn chửi mắng Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc hét lên né tránh, tr*n tr**ng nhảy khỏi giường, toàn thân đầy những dấu vết h**n ** cũng chẳng kém hơn Diệp Vân Thư lúc ở trên giường Chu Kim Thịnh là bao.
Chu Kim Thịnh thấy vậy càng thêm phẫn nộ mất khống chế, luôn miệng kêu gào muốn giết tiện nhân này.
"Mau, mau ngăn Chu thiếu gia lại!"
Đám thủ hạ nghe thấy tiếng động bên trong vội vàng chạy vào, ngoài Chu Kim Thịnh, hai người khác đều là đại nhân thân phận cao quý, ai trong ba vị này xảy ra chuyện tại Lê Đường Uyển cũng đều không được!
Tiếng đáng đấm, k** r*n, chửi mắng nhanh chóng vang vọng toàn bộ năm tầng lầu, khách nhân dưới lầu cũng nghe thấy ồn ào, vội vã chạy tới xem náo nhiệt, trong lúc nhất thời cửa phòng người đứng đầu bảng Lê Đường Uyển chật ních người.
Thẩm Ngọc căn bản không kịp mặc quần áo, chỉ có thể bắt lấy một mảnh áo bị xé rách trên mặt đất bị xé rách quấn tạm lên người, nhưng dấu vết trên người hắn đều bị mọi người nhìn thấy hết.
"Tiện nhân!" Chu Kim Thịnh say rượu càng hung bạo túm lấy tóc hắn đánh gần chết mới thôi, Thẩm Ngọc la hét chói tay dáng vẻ vô cùng chật vật.
"Ui, đây không phải Chu thiếu gia lâu rồi không đến hay sao? Ồ, hai vị gia gia bên trong kia nhìn có chút quen mắt?"
"Đó không phải Lưu đại nhân và Dương đại nhân sao? Hai vị này chính là khách quý của Thẩm công tử."
"Ha ha ha ha, đây là bị Chu thiếu gia bắt gian tận giường đây mà!"
Mọi người thấy cảnh này, sao họ lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ? Có vài người kinh ngạc, khiếp sợ trước một Thẩm Ngọc dâm loạn và thân phận của ba người kia, có vài người chỉ sợ thiên hạ không loạn vỗ tay cười ha hả, tuyên bố thật là một trò hay.
