Chương 130: Y tới rồi
"Hỗn trướng!"
Lão phu nhân gần tám mươi tuổi vẻ mặt tức giận, được hai nha hoàn một trái một phải đỡ đứng cửa, phụ mẫu Chu Kim Thịnh cũng đứng đó, sắc mặt hai người đều không được tốt.
Chu gia tuy rằng đang có một Hoàng hậu, nhưng địa vị của Chu Hoàng Hậu tại hậu cung có chút danh không chính ngôn không thuận, nếu ngày nào đó Minh Hoàng đại hôn, hậu cung nghênh đón nữ chủ nhân chân chính, thì địa vị của Chu Hoàng Hậu liền gặp nguy hiểm.
Chu Kim Thịnh là cháu trai duy nhất của Chu gia, gia nghiệp Chu gia to như vậy đến lúc đó đều sẽ truyền cho hắn, cho nên Chu lão gia vẫn luôn muốn cho Chu Kim Thịnh thi khoa cử tiến vào quan trường, tốt nhất có thể giành được một tước vị, quang tông diệu tổ, sau này Chu Hoàng Hậu bị lật, nhà bọn họ cũng sẽ không đến nỗi đổ theo. Nhưng hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều! Chu Kim Thịnh căn bản là không phải người có thiên phú học tập, còn cả ngày lưu luyến hoa bướm, tâm trí đều đặt lên người Ca nhi ở Lê Đường Uyển kia, đến chính thê cũng muốn từ bỏ!
"Tổ mẫu, con......"
"Đồ hỗn trướng, còn không mau quỳ xuống!" Chu lão gia gầm lên, hận rèn sắt không thành thép.
Chu Kim Thịnh sắc mặt thay đổi liên tục, dưới cái nhìn tức giận của Chu lão gia cuối cùng rất không tình nguyện quỳ gối trên mặt đất.
Mà cũng quỳ xuống theo còn có Cố Thanh Yến, lão phu nhân thấy thế, vội vàng đỡ cậu dậy: "Vân Cẩm, mau đứng lên! Không phải việc của con!"
"Không, Thái phu nhân, chuyện này đều là bởi vì con mà ra! Nếu đêm hôm đó con không bị người bắt đi......" Cố Thanh Yến nói nói liền nghẹn ngào, "Vân Cẩm tự biết không xứng với Chu công tử, sẽ lập tức về Ung Cảnh thành, bảo gia phụ gửi lại sính lễ, từ đây không bao giờ bước chân vào hoàng thành! Chu công tử nếu trong lòng đã có người mình hướng về, người có tình xứng đáng được viên mãn, Vân Cẩm nguyện chúc phúc cho hai người bọn họ!"
Người có trọng lượng nhất trong Chu gia, cũng chính là vị lão phu nhân Chu gia này, lúc trước Chu Kim Thịnh ngược đãi Diệp Vân Cẩm, còn công bố ra bên ngoài cậu không trắng không khiết, bôi nhọ danh dự cậu, lúc này Chu lão phu nhân vẫn chưa biết, sau đó Chu Kim Thịnh vẫn gan lì đi con đường của mình, không chịu từ bỏ Thẩm Ngọc, Chu lão phu nhân bị hắn làm tức đến nằm liệt giường.
Chu lão phu nhân đối với Diệp Vân Cẩm đương nhiên rất vừa ý, vẻ ngoài tuấn tú, tri thư đạt lý, tính cách dịu dàng hào phóng, một đại công tử như vậy làm thiếu nãi nãi Chu gia bọn họ mới không làm mất đi thanh danh Chu gia! Đáng tiếc Diệp Vân Cẩm bị kẻ bắt cóc phá hỏng thanh danh, bà chỉ đành buông việc này xuống không đề cập tới nữa, nhưng hôm nay Chu Kim Thịnh khốn nạn như thế, có thể nói ra những lời như vậy với Diệp Vân Cẩm, còn một câu không rời khỏi kỹ nam kia, Chu lão phu nhân có thể không tức giận sao?
Tên hỗn trướng này quần áo lộn xộn còn chết không nhận sai, Chu lão phu nhân càng giận không tả xiết.
"Cái gì mà người trong lòng hướng về? Thẩm Ngọc kia chỉ là một kỹ nam, sao xứng bước vào cửa Chu gia ta?! Thịnh nhi, con suốt ngày không làm việc đàng hoàng cũng thôi đi, còn ngày ngày chạy đến Lê Đường Uyển, con vứt thể diện Chu gia chúng ta đi đâu rồi? Đừng quên, tỷ tỷ con chính là tiền Hoàng Hậu! Nếu bởi vì việc này bị kẻ có tâm xấu tham tấu với Hoàng Thượng, ngươi làm tỷ tỷ ngươi như thế nào tự xử?"
"Hoàng thượng đối nàng đã đúng quy cách ngoại khai ân, nếu là bởi vì ngươi mà bị Hoàng thượng giáng chức, ta định không tha cho ngươi!"
Chu Kim Thịnh trong mắt lộ ra sự không cam lòng, lại không dám tranh luận.
Cố Thanh Yến cúi đầu, nghe Chu lão phu nhân tức giận mắng, đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng.
Chu Kim Thịnh nếu nghe lọt tay thì heo nái cũng có thể leo cây, lúc này ăn mắng, quay đầu là quên sạch tất cả, vẫn tiếp tục làm theo ý mình.
Cũng khá tốt, không chọc cho cái lỗ to hơn sao có kịch vui để xem chứ?
Phụ thân Chu Kim Thịnh Chu lão gia vội vàng trấn an: "Mẫu thân yên tâm, con sẽ phái người đi cảnh cáo Thẩm Ngọc kia! Cũng chỉ là một kẻ bán rẻ tiếng cười, con cũng không định để Thịnh nhi dây dưa với hắn!"
Chu lão phu nhân đẩy tay nha hoàn đang cố trấn an bà, thở dài, nghiêm nghị nói: "Bất kể như thế nào, đều không thể để Thịnh nhi lại dây dưa với tên tiểu kỹ nam kia! Nương nương đã gởi thư đến cho ta, hiện tại ngay cả Hoàng thượng cũng đã biết chuyện Thịnh nhi đêm đêm ra vào Lê Đường Uyển, dặn dò chúng ta phải giữ gìn gia phong!"
"Nương nương ngày ngày ở trong hoàng cung vốn cũng không quá tốt, chúng ta trăm triệu lần không thể lại để cho người khác bắt lấy nhược điểm của chúng ta!"
"Mẫu thân nói rất đúng." Phụ thân Chu Kim Thịnh lau mồ hôi trán.
Vị Hoàng Hậu này của Chu gia mọi người đều biết, nhưng rất nhiều người lại không biết, khác hoàn toàn với lời đồn đãi trên phố, Chu Hoàng Hậu không những không có chút ái muội nào với Minh Hoàng, mà còn cực kỳ sợ hãi Minh Hoàng.
Trước kia Hoàng Đế Văn Đế còn tại vị, Chu Hoàng Hậu đã có cuộc sống vô cùng khó khăn, bởi vì Văn Đế dung túng sủng phi, một con mèo con chó cũng có thể dẫm lên Chu Hoàng Hậu, sau này Minh Hoàng khởi binh tạo phản, Chu gia do dự hồi lâu cuối cùng đứng về phía Minh Hoàng, nội ứng ngoại hợp giúp Minh Hoàng thành công tiến vào hoàng cung.
Văn Đế bị phế, Chu Hoàng Hậu run sợ, may mắn Minh Hoàng thực hiện đúng lời hứa khi trước, bảo vệ vinh hoa phú quý của Chu gia.
Chu Hoàng Hậu quên không thể quên được ánh mắt Minh Hoàng xông vào cung điện chính tay đâm chết Văn Đế, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo không có chút độ ấm, máu tươi tung tóe trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh lệ trông càng đáng sợ như Diêm La!
Chu Hoàng Hậu thận trong co ro ở Tây cung, đối với lời đồn trên phố nàng không phải không tâm động, đáng tiếc đương kim Hoàng Thượng không có chút hứng thú nào với nữ nhân!
Sở thích và tính cách của Minh Hoàng yêu thích vô cùng, ngày đầu tiên lên ngôi Hoàng Đế, liền hạ lệnh giải tán hết những oanh oanh yến yến kia của Văn Đế, còn đưa thái phi đến Tây cung cho Chu Hoàng Hậu quản lý, hơi có chút giữ khoảng cách muốn nước giếng không phạm nước sông.
Đã từng có cung nữ tâm tư không thuần cố ý mặc bằng lụa mỏng trong suốt cố ý té xỉu trước mắt Minh Hoàng, Minh Hoàng lại có thể sai người đem l*t s*ch cung nữ để thị chúng, còn đem tùng xéo một cung nữ dám hạ xuân dược gã!
Từ đó về sau trong cung không còn cung nữ nào dám vượt quá giới hạn, đều thành thành thật thật làm tốt bổn phận của mình!
Chu Hoàng Hậu ở trong cung có thể nói là như đi trên băng mỏng, một chút thực quyền cũng không có, nếu Chu gia xảy ra chuyện gì, cái danh xưng Hoàng Hậu này của nàng cũng không giúp được bao. Đáng tiếc thiếu gia duy nhất của Chu gia bùn nhão không trét được tường, còn tùy hứng làm bậy không nghe quản giáo, Chu Hoàng Hậu thật sự chán nản.
Chu lão phu nhân tuy rằng tuổi cao, nhưng trong lòng hiểu rất rõ những việc này, nhưng bà đã giáo huấn Chu Kim Thịnh rất nhiều lần, Chu Kim Thịnh vẫn không biết hối cải, Chu lão phu nhân vô cùng đau đầu, chỉ hy vọng hắn ngày sau đừng gây ra đại họa là được rồi.
Ngày hôm sau đại thiếu gia Chu gia bị Thẩm Ngọc làm xấu mặt rất nhanh đã lan truyền khắp hoàng thành, mọi người cũng không lấy làm lạ.
Đây không phải lần đầu tiên, trừ phi khách nhân đến chơi ở một phương diện nào đó thập phần xuất sắc, Thẩm Ngọc mới cho hắn một ánh nhìn, nếu không cho dù bạn là đại quan quý tộc hoàng thân quốc thích, cũng rất khó nhìn thấy gương mặt tươi cười từ nơi hắn, sự cao ngạo bạc tình của Thẩm Ngọc cũng nổi tiếng như vẻ ngoài mỹ mạo của hắn vậy.
Nhưng mà Thẩm Ngọc đối người đối việ đều tương đối có chừng mực, nếu không đắc tội nhiều người như vậy, hắn còn có thể sống yên sao?
Lần này tạt một gáo nước lạnh vào mặt Chu Kim Thịnh trước mọi mọi người, làm Chu Kim Thịnh bị người người cười nhạo, Thẩm Ngọc lúc ấy đã có chút hối hận.
Cho dù muốn đem Chu Kim Thịnh thành bao cát, hắn cũng không nên làm trò như vậy trước mặt nhiều người khiến Chu Kim Thịnh không còn bậc thang đi xuống, Chu Kim Thịnh dù sao cũng là quốc cữu gia, đắc tội quá nhiều với hắn cũng rất phiền phức.
Nhưng mà, Chu Kim Thịnh xoay lưng liền đi chơi một Ca nhi khác, khiến Thẩm Ngọc vốn đang hối hận cũng biến mất, chỉ còn lại một bụng tràn đầy sự sỉ nhục và oán hận.
Luôn miệng nói thích hắn chỉ yêu hắn, kết quả vừa quay đầu liền đi tìm Ca nhi khác lên giường, còn lưu lại dấu vết đầy người đi rêu rao khắp nơi!
Thẩm Ngọc nghiến đến sắp gãy cả răng.
Chu lão gia và Chu lão phu nhân vốn bởi vì lời hôm qua Chu Kim Thịnh nói mà ôm một bụng hỏa, nghe xong chuyện hôm nay lại càng giận hơn, lập tức gọi Chu Kim Thịnh nghiêm khắc giáo huấn một trận, lệnh cho hắn ở nhà đọc sách viết chữ không được phép không cho ra cửa, còn phái người đi Lê Đường Uyển gây phiền phức cho Thẩm Ngọc. Ông chủ Lê Đường Uyển không dám đắc tội Chu gia, lập tức bảo Thẩm Ngọc nhận lỗi.
Nhưng với tính cách của Thẩm Ngọc, sao có thể cứ thế mà nhận lỗi?
Chu Kim Thịnh bị nhốt trong phòng nôn nóng không thôi, Cố Thanh Yến cách rất xa cũng nghe được âm thanh hắn đập đồ đạc, chỉ nhướng mày, không thèm để ý.
Tối đó Cố Thanh Yến đang sắp ngủ, bỗng nhiên nghe được động tĩnh ngoài cửa.
"Thiếu gia......"
Hạ nhân ngoài cửa mới vừa há miệng đã bị Chu Kim Thịnh quát lớn đuổi đi, Cố Thanh Yến biết hắn nghẹn chịu không nổi, nên muốn đến tìm Diệp Vân Cẩm gây rối.
Đời trước, Chu Kim Thịnh làm việc này không ít lần, Thẩm Ngọc không vui với hắn, hắn liền tới tra tấn Diệp Vân Cẩm để phát tiết cảm xúc.
Cố Thanh Yến đứng dậy duỗi người, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng vẫn phải ứng phó với hắn một chút.
Nhưng Cố Thanh Yến chờ mãi chờ mãi, thế nhưng không thấy Chu Kim Thịnh tới gõ cửa.
Trong lòng có chút kỳ quái, Cố Thanh Yến đứng dậy đi đến trước cửa phòng. Cậu áp tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng, ngoài phòng im ắng giống như không có người ở. Mày nhíu lại, Cố Thanh Yến đẩy cửa ra nhìn thấy, Chu Kim Thịnh giống như con lợn chết nằm im không nhúc nhích trong hoa viên.
Cố Thanh Yến đi qua liếc mắt nhìn.
Chu Kim Thịnh không phải tự ngất xỉu, rất có thể là bị người đánh ngất.
...... Là ai?
Cố Thanh Yến nhìn quanh bốn phía, đêm khuya tĩnh lặng, đến một hạ nhân cũng không có.
Cố Thanh Yến trầm mặc một hồi, đột nhiên khóe môi cong lên, trong đáy mắt chứa đầy những tia sáng nhỏ li ti.
