Chương 129: Chu toàn
Cố Tiểu Thừa nghe Cố Thanh Yến nói xong sửng sốt đứng yên tại chỗ, khó tin hỏi: "Ca ca, huynh nói hắn cố ý tiếp cận chúng ta?"
Cố Thanh Yến gật gật đầu, lo cậu sẽ tự trách liền an ủi: "Đệ không cần lo lắng, hắn đối với ta không có ác ý, hoặc là nói người sau lưng hắn đối với ta không có ác ý."
"Nhưng mà tại sao?" Cố Tiểu Thừa đầy mặt khó hiểu.
Lúc đầu Cố Thanh Yến cũng cảm thấy kỳ quái, Diệp Vân Cẩm cũng không quen biết bất kỳ quyền quý hoặc giang hồ hiệp khách nào, mà cậu sau khi xuyên tới ngoại trừ tiếp xúc với người Chu gia, cũng chỉ có gặp nam nhân kia vào ngày nọ......
"Không biết, nhưng tóm lại đối với ta không có hại gì." Cố Thanh Yến rũ mi, khóe miệng hơi cong lên, có phải nam nhân kia hay không hồi sau sẽ biết.
"Được rồi, ta đi về trước."
Cố Thanh Yến xua xua tay, tình cảnh của cậu hiện tại ở Chu gia không thể nghi ngờ là rất xấu hổ, trước đại hôn một ngày bị người bắt đi, hiện tại tuy đã trở về, nhưng không thể cùng Chu Kim Thịnh đúng hạn tổ chức hôn lễ, thân phận thiếu phu nhân tương lai Chu gia của cậu xem như danh không chính ngôn không thuận, cho nên thái độ bọn hạ nhân đối với cậu cũng rất vi diệu, hỏi một cậu Chu Kim Thịnh có ra ngoài hay không, nha hoàn cũng đều cúi đầu không đáp lời.
Cố Thanh Yến lại hỏi lần nữa: "Thiếu gia nhà các ngươi ra ngoài rồi?"
"Đúng vậy." Một tiểu nha hoàn liếc cậu một cái, đáp lời.
Cố Thanh Yến hiểu rõ gật gật đầu, xoay người rời đi.
Chín phần mười ra ngoài là đi tìm Thẩm Ngọc, rất tốt.
Thẩm Ngọc đã nhiều ngày ngủ không ngon, từ ngày hắn từ chối Chu Kim Thịnh, lại bị một công tử ca ngạo mạn ương ngạnh không biết từ đâu xuất hiện dạy cho một bài học, hiện tại hắn thấy những thiếu gia gia thế tốt đến khoe khoang trước mặt hắn liền nghẹn đến cổ, không thể phát tiết, đè nén trong ngực vô cùng khó chịu.
"Công tử, đại thiếu gia Chu gia tới."
"Hắn còn dám tới!" Thẩm Ngọc sờ vết bầm xanh tím bị đập trúng, sắc mặt sa sầm.
Nếu đêm đó không phải Chu Kim Thịnh một hai tới tìm hắn, hắn không thể không ở lại tiếp khách, hắn đã sớm ra ngoài, cũng sẽ không ở lại trong phòng để bị người tìm tới cửa xỉ nhục!
Thẩm Ngọc không có cách nào trút giận lên Cố Thanh Yến, lúc này Chu Kim Thịnh tới tìm hắn, xem như đâm đầu vào họng súng.
"Ngọc Nhi, ta tới thăm ngươi!" Chu Kim Thịnh hưng phấn lên lầu.
Nhưng mà hắn vừa lên lâu, ầm một tiếng nước tung tóe, cửa sổ phòng Thẩm Ngọc đột nhiên bị mở ra, một chậu nước từ trên trời đổ xuống, xối hắn cả thân ướt đẫm.
"Ha ha ha ha ha ha......" Người dưới lầu cười ầm lên.
"Ai ui Chu đại thiếu gia, Tiểu Ngọc Nhi của ngươi ghét ngươi đến thế à?"
"Chu công tử, nước rửa chân của mỹ nhân có mùi vị thế nào a ha ha ha ha ——"
Không riêng tiếng cười vang dưới lầu, vài người ở lầu hai nghe thấy động tĩnh, cũng nhoài người ra xem náo nhiệt.
Chu Kim Thịnh không phải chưa từng bị Thẩm Ngọc lạnh nhạt, nhưng làm trò hề trước mặt mọi người vẫn là lần đầu tiên! Cho dù hắn thích Thẩm Ngọc như thế nào, trên mặt cũng có chút khó chịu.
"Ai yo Chu công tử, ngài không sao chứ?"
Chu Kim Thịnh bắt lấy tay một Ca nhi đến an ủi, Ca nhi kia vừa vặn có nốt chu sa mọc trên cổ tay, đôi mắt Chu Kim Thịnh nhíu lại, bắt lấy cổ tay hắn đặt trước mũi hít mạnh, lộ ra một nụ cười say mê có chút dữ tợn, ma quái nói: "Thơm quá......"
Sắc mặt hắn u ám đến độ sắp tích nước, Ca nhi đưa tới cũng là người rất giỏi nhìn sắc mặt, lập tức lời nịnh nọt này đến không đúng lúc.
Chu Kim Thịnh nghiến răng nghiến lợi: "Còn không mau dẫn bổn thiếu gia đi tắm thay quần áo!"
"Vâng! Nô đưa ngài đi ngay!"
Ca nhi nào dám đắc tội Chu Kim Thịnh, chỉ với thân phận quốc cữu gia của hắn, tại Lê Đường Uyển này chẳng ai dám đắc tội hắn, vừa rồi những kẻ bên dưới giễu cợt hắn, cũng là thừa dịp rượu vào lời ra, giờ thấy Chu Kim Thịnh đen mặt tất cả đều nhỏ giọng, không dám lớn tiếng ồn ào giễu cợt.
Chu Kim Thịnh hoành hành ngang ngược đã quen, bên trên có tỷ tỷ Hoàng Hậu chống lưng, tuy nói Chu Hoàng Hậu không phải đương kim Hoàng Hậu, mà là Hoàng Hậu của Văn Đế anh trai Minh Hoàng, nhưng lúc trước Minh Hoàng tạo phản dùng thủ đoạn đẫm máu đoạt ngôi vị từ tay huynh trưởng khiến người người lên án, vì để dập tắt oán hận nên không giết Chu Hoàng Hậu, còn cho Chu Hoàng Hậu quản lý Tây cung...... Trên phố lưu truyền một cách nói, chính là Minh Hoàng lưu luyến si mê Hoàng tẩu, vì d*c v*ng cá nhân mà dấy binh tạo phản, cho nên giam giữ Chu Hoàng Hậu trong cung, dưới vỏ bọc là Hoàng tẩu thực chất là phu thê!
Thời xưa từng có tiền lệ cha chết, con cưới vợ cha, xét thấy Minh hoàng quá uy nghiêm tàn nhẫn, nếu Minh Hoàng thật sự muốn cưới Hoàng tẩu lập Hậu, quần thần cũng không dám nói gì, cho nên địa vị Chu gia ở nơi quyền quý nhiều như mây ở hoàng thành mới có thể thay đổi đột ngột như vậy, mọi người đều cẩn thận, kính nhường.
Làm con độc định của Chu gia Chu Kim Thịnh từ trước đến nay luôn được người khác nâng niu, mặt dù khom lưng cúi đầu trước mặt Thẩm Ngọc, nhưng tình thú là tình thú, trước mặt nhiều người như vậy làm hắn mất hết mặt mũi, Chu Kim Thịnh cũng phải phát hỏa.
Ngay lúc đó Cố Tiểu Thừa đang miêu tả tình huống sinh động như thật, Cố Thanh Yến nhịn không được cười nói: "Nói như thể chính mắt đệ nhìn thấy, đệ đi đến Lê Đường Uyển à?"
Cố Thanh Yến chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Cố Tiểu Thừa mạnh mẽ gật đầu.
"Đi rồi, Lạc thiếu hiệp mang đệ đi!" Cố Tiểu Thừa còn đắc ý nhướng mày, không chú ý tới cái nhíu mày của Cố Thanh Yến.
"Trẻ con không được đến nơi nó, sau này đệ ít ra ngoài với hắn hơn đi."
Chờ khi hiểu ra Cố Thanh Yến đang nói gì, Cố Tiểu Thừa lập tức đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Lạc thiếu hiệp chỉ dẫn đệ vào ăn chút gì đó, xem chút trò hay, đệ, đệ không có nhìn lung tung!"
Cố Thanh Yến chỉ chỉ trán nó: "Trò hay bây giờ chỉ mới bắt đầu."
Cuộc cãi vã sẽ rất nhanh được làm hòa, cái cậu muốn là bọn họ trở mặt thành thù, tựa như ở đời trước sau khi Thẩm Ngọc đắc thế, không từ thủ đoạn nào mà trả thù từng kẻ đã khinh thường hắn, giễu cợt hắn, làm nhục hắn, chà đạp hắn!
Lúc đó Chu Kim Thịnh còn chưa ý thức được, Chu gia của hắn càng ngày càng đen đủi nguyên nhân là bởi vì Thẩm Ngọc trả thù, còn đối với hắn lại dây dưa không bỏ, biến hắn thành tâm can bảo bối mà nâng niu.
Thẩm Ngọc muốn Chu Kim Thịnh đối với hắn rễ tình đâm sâu không thể thoát ra, chờ đến khi Chu Kim Thịnh phát hiện người mình yêu hóa ra là một mỹ nhân tâm địa rắn rết, thật quá khó tin, kinh hãi, hối hận, thống khổ!
Chu Kim Thịnh càng điên cuồng càng hối hận hắn lại càng cảm nhận được kh*** c*m khi trả thù.
Loại hèn mọn, b**n th** từ trong xương cốt này khi nổi điên lên nhất định là rất đẹp, Cố Thanh Yến rất mong bộ dạng điên cuồng của Thẩm Ngọc khi bị cậu trả ngược về gấp đôi những gì hắn đã gây ra cho Diệp Vân Cẩm.
Chu Kim Thịnh nồng nặc mùi rượu trở về nhà, lửa giận trong lòng hắn đã trút lên người Ca nhi kia, vốn đã dịu đi ít nhiều, nhưng nghe hạ nhân xì xầm nói Cố Thanh Yến hỏi về hắn, lập tức lại nổi trận lôi đình.
Nói, cậu chưa qua cửa, đã đến sống trong nhà bọn họ, còn nói trùng hợp cũng quá trùng hợp, trước đại hôn một ngày bị người bắt đi, bắt đi chết ở bên ngoài cũng thôi đi, không những không chết mà còn để bọn cướp gửi thư uy h**p bọn họ! Vì bảo toàn thanh danh, không thể không bỏ ra một vạn lượng đem người chuộc lại, bây giờ không thể đuổi cậu đi, còn phải để cậu tiếp tục ở lại Chu gia làm chướng mắt mình!
Trong đầu Chu Kim Thịnh hiện ra gương mặt còn tươi tắn hơn cả Thẩm Ngọc của Diệp Vân Cẩm, lập tức nổi lên hứng thú.
Cố Thanh Yến nghe thấy hạ nhân bên ngoài gọi một tiếng thiếu gia, liền biết Chu Kim Thịnh đã trở về, quả nhiên, cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Kim Thịnh nghiêng ngả đẩy cửa đi vào.
Đối diện với đôi mắt đỏ ngầu pha trộn giữa tức giận cùng d*c v*ng, Cố Thanh Yến lập tức bày ra dáng vẻ hoảng hốt, vội vàng đứng lên, "Chu công tử, ngươi, ngươi uống say rồi sao?"
Chu Kim Thịnh nhìn chằm chằm cậu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa lui bớt, quần áo lộn xộn, trên cổ thậm chí còn lộ ra hai dấu son môi Ca nhi ở Lê Đường Uyển lưu lại, nhìn qua thật tục tĩu hoang đường.
Chu Kim Thịnh thấy cậu hoảng loạn, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, không nhịn được lộ ra nụ cười mờ ám, "Vân Cẩm, phu quân tới gặp ngươi! Lại đây cho phu quân ôm một cái!"
Cố Thanh Yến cười lạnh trong lòng, trên mặt lại lộ ra thần sắc thẹn thùng mà hoảng loạn, "Chu công tử, chúng ta còn chưa bái đường thành thân, không thể coi là phu phu chân chính, xin ngươi tự trọng!"
"Tự trọng?" Chu Kim Thịnh giống như nghe được câu chuyện cười chấn động mà bật cười ha hả, nhưng cười cười âm điệu liền thay đổi.
"Ngươi còn không biết xấu hổ ở trước mặt ta bày ra dáng vẻ liệt nữ đó? Ta thấy ngươi sớm đã bị những tên bắt cóc đó chơi sạch rồi!" Mùi rượu và cơn tức giận đánh sâu vào đại não hắn, Chu Kim Thịnh hết sức khinh thường nói, "Thức thời thì mau tới đây hầu hạ bổn thiếu gia thật tốt, nếu không......"
Hắn vừa nói vừa xiêu vẹo bước về phía Cố Thanh Yến, còn dang rộng cánh tay muốn ôm cậu.
Cố Thanh Yến nhìn như hoảng loạn chạy trốn đi, nhưng lại cúi thấp vươn một chân.
"Ai da!" k** r*n một tiếng k** r*n, Chu Kim Thịnh bị quấy đến quăng ngã cái chó ăn cứt, máu mũi đều chảy ra.
"Chu thiếu gia, ngươi không sao chứ?" Cố Thanh Yến hô một tiếng, làm bộ làm tịch duỗi tay muốn dìu hắn.
Chu Kim Thịnh tức giận ném tay cậu ra, tự mình run rẩy đứng lên, chỉ vào cậu chửi ầm lên: "Diệp Vân Cẩm ngươi cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Ngươi cũng không nhìn xem ngươi là cái loại gì, đến Ca nhi tiện nhất Lê Đường Uyển cũng không bằng! Lão tử cho ngươi ăn cho ngươi ở, ngươi còn dám không cho lão tử chạm vào?"
Diệp Vân Cẩm là người lẽ ra phải được cưới hỏi đàng hoàng sao có thể chịu được sỉ nhục như vậy? Cố Thanh Yến lập tức khó chịu nhìn hắn, "Lê Đường Uyển? Bọn họ đều nói ngươi một mảnh tình si với kẻ đứng đầu Lê Đường Uyển, khi ta bị người ta cướp đi thậm chí còn muốn cưới hắn về làm vợ, thì ra đó đều là sự thật!"
"Đương nhiên là sự thật!" Chu Kim Thịnh cười đầy ác ý, "Thẩm Ngọc mới là Ca nhi ta thích nhất, ngươi vào được Chu gia như thế nào còn cần ta nhắc không? Ngươi chẳng phải chỉ là món đồ Diệp gia dùng để lấy lòng ta sao? Thật sự cho rằng mình là kim chi ngọc diệp chắc? Ngươi mang ra ngoài bán còn chẳng cao bằng Thẩm Ngọc!"
Không thể không nói, Thẩm Ngọc đúng là đã cho Chu Kim Thịnh uống mê hồn dược, rõ ràng Chu Kim Thịnh còn buồn bực vì bị hắn làm xấu mặt, nhưng sau khi uống rượu xong liền quên hết tất cả, Thẩm Ngọc vẫn là đóa hoa thủy tiên độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
Chu Kim Thịnh thích ngược đãi người, lại thích bị một Ca nhi kiêu ngạo như Thẩm Ngọc ngược đãi, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Lại nói Chu Kim Thịnh gom hết tất cả d*c v*ng vừa rồi đều hóa thành tức giận, thấy Diệp Vân Cẩm mím môi không nói, lại càng chán ghét cậu hơn, lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh nặng nề, sắc mặt Chu Kim Thịnh liền thay đổi.
Âm thanh này với hắn đã quá quen thuộc, đó chính là tiếng khi Thái phu nhân Chu gia tức giận đập mạnh quải trượng đầu rồng của mình xuống đất!
