Chương 122: Trần ai lạc định*
(*Trần ai lạc định:Theo một số tư liệu, thì ta có thể giải nghĩa trần ai lạc định là mọi chuyện đã được định. Khi một truyện hay văn bản nhắc đến cụm từ này, thì có nghĩa rằng đó là một chuyện không hề tốt. Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa. Thì cũng chẳng thay đổi được gì cả. Có cố cách mấy đi chăng nữa thì ta cũng chỉ nhận lại đắng cay mà thôi. Trần ai lạc định còn có có một nghĩa khác là những chuyện dưới trần gian đều được ông trời sắp xếp thỏa đáng hết rồi. Mỗi người mỗi số kiếp, mỗi hoàn cảnh, mỗi tính cách. Số phận được an bài nên đừng cải ý trời. Nếu cố gắng làm khác những gì trời đã sắp đặt thì chắc chắn sẽ bị khiển trách. Nguồn:thecoth.com
Hơi dài nhưng do mình thấy hay nên ghi trọn luôn.)
Thái Tử được cứu rồi, trong đó người kích động nhất không ai khác chính là Lý thái y.
"Mau! Mau đưa thuốc giải cho ta xem!"
Trước khi ông đưa ra kết quả, Nam Cung Kỳ đã đột ngột hô to: "Đợi đã!"
Ánh mắt tất cả mọi người đều hội tụ trên người hắn, Nam Cung Kỳ chỉ có thể căng da đầu dưới sự giám sát của mọi người mở miệng: "Thích khách hạ độc sao có thể mang theo thuốc giải bên người? Lỡ như thuốc giải là giả, như vậy hoàng huynh chẳng phải là......"
Lý thái y sửng sốt, cũng chần chờ.
Cố Thành Tiêu nghiêm nghị nói: "Nếu loại độc này vô cùng là cực mạnh, không cẩn thận dính sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, nếu vậy thích khách sợ tình huống có biến không cẩn thận làm bị thương chính mình mà mang theo thuốc giải cũng là điều dễ hiểu. Có phải thuốc giải thật hay không, để Lý thái y kiểm nghiệm là được! Thái Tử tình hình nguy cấp, không thể kéo dài!"
Nam Cung Kỳ lòng nóng như lửa đốt. Hắn cũng không biết Thái Tử trúng độc gì, cũng không biết rốt cuộc cái lọ này là thuốc độc hay là thuốc giải, nhưng hắn biết rằng trước mắt là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không thể để lại mạng cho Thái Tử! Nhưng dưới ánh mắt của bao người, hắn cũng không thể đi lên cướp cái lọ đi được!
Nam Cung Kỳ rất hối hận, sao tên thích khách kia không cho Thái Tử thêm vài châm chứ? Nếu không dù hắn không kéo dài thời gian, Thái Tử cũng đã sớm mất mạng!
Hoàng Thượng trực tiếp hạ lệnh: "Lý thái y, mau nhìn xem đây có phải thuốc giải hay không!"
Lý thái y lau mồ hôi trên trán, run rẩy tiếp nhận cái lọ.
Chuyện quá khẩn cấp, ông thậm chí còn không tìm người thử thuốc, tự mình dùng độc châm vào chính mình, chờ độc phát tác sau đó dùng lọ thuốc giải kia.
Mọi người nín thở chờ xem sắc mặt Lý thái y, Nam Cung Kỳ không cam lòng siết chặt nắm tay, hận thù nơi đáy mắt quay cuồng. Cố Thành Tiêu như thất thần, nhưng khóe mắt lại đang đánh giá Cố Thanh Yến.
Sự tình liên quan đến tính mạng của người trong lòng, Cố Thành Tiêu nhất định sẽ không để Cố Thanh Yến mạo hiểm, cho nên thuốc độc và thuốc giải đều là bọn họ tự mình chuẩn bị.
Nhưng cho dù biết Cố Thanh Yến đang diễn kịch, y cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Lý thái y đi dạo một vòng quanh cửa Diêm La Điện, chờ cho tỉnh táo một chút lập tức nói: "Đây là thuốc giải! Mau đút cho Thái Tử uống!"
Có lời này của ông, Cố Thành Tiêu cầm lấy lọ thuốc giải, nâng Cố Thanh Yến đang hôn mê dậu, đút thuốc giải vào miệng cậu.
Nam Cung Kỳ oán hận không thôi, nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Trong ánh mắt căng thẳng quan tâm của mọi người, hàng mi dài của Cố Thanh Yến hơi mấp máy, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra ——
"Cứu được rồi!" Sau khi Lý thái y bắt mạch cho Cố Thanh Yến, vui mừng bật khóc, "Hoàng Thượng, Thái Tử đã bảo vệ được tính mạng!"
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Nam Cung Kỳ sắc mặt tương đương khó coi.
"Ngọc nhi......" Hoàng đế khẽ vuốt gương mặt tái nhợt của Thái Tử, nhìn khí đen giữa mày của cậu dần dần tan đi, trong mắt đều là nhẹ nhõm.
"Phụ hoàng......"
"Không sao rồi, độc đã được giải, phụ hoàng lập tực mang con hồi cung!"
Trong mắt Cố Thanh Yến tràn ngập mừng rỡ vì còn sống sót sau tai nạn.
Sao cậu có thể chết được? Tự biên tự diễn mà thôi! Sắc mặt xuất sắc kia của Tam hoàng tử đều lọt vào mắt cậu, chỉ là, bất ngờ lớn hơn còn ở phía sau.
"Hoàng thượng, thích khách vừa rồi bị bắt đã khai ra!"
Mọi người quay đầu, chỉ thấy thống lĩnh ngự tiền thị vệ quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hoàng Thượng cau mày, lạnh giọng hỏi: "Ai phái tới?"
Thống lĩnh thị vệ nhìn Cố Thanh Yến, chần chờ nói: "Bọn họ nói bọn họ là Thái tử phái tới......"
"Nói hươu nói vượn!" Không đợi quần thần tỏ vẻ kinh hãi, Hoàng Thượng đã đen mặt tức giận mắng, "Tuyệt đối không có khả năng là Thái Tử!"
Mọi người sôi nổi đồng ý, vừa rồi nếu không phải Cố đại tướng quân bắt sống thích khách, lại từ trên người thích khách tìm được thuốc giải, Thái tử đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi!
"Nhất định là phía sau màn có người sai sử muốn giá họa cho Thái tử!"
"Đúng! Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu!"
"Thái Tử có công cứu giá, thần khẩn cầu phải bắt được kẻ chủ mưu phía sau, rửa sạch oan khuất cho Thái Tử!"
"Thần tán thành!"
"Thần tán thành!"
Cố Thành Tiêu đúng lúc mở miệng: "Khi thần đang đuổi bắt thích khách, từ trên người thích khách rớt xuống cái này——"
Y lấy ra một khối ngọc bội có khắc chữ "Kỳ".
Trong phút chốc sắc mặt Nam Cung Kỳ trắng bệch, "Cố Thành Tiêu, ngươi có ý gì?! Ta sao có thể có quan hệ với thích khách! Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
"Vi thần chỉ là đang nói nhặt được một khối ngọc bội, cũng không có ý gì khác, xin Tam hoàng tử bớt giận."
Tất cả mọi người kinh ngạc lẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Thành Tiêu và Tam hoàng tử.
"Cố Thành Tiêu, ngươi thật to gan!"
Nam Cung Kỳ phẫn nộ rít lên: "Ta và thích khách căn bản không có quan hệ, ngươi tại sao bôi nhọ ta!"
Mọi người lại kinh ngạc lẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm Nam Cung Kỳ.
Nếu nói là Thái tử phái thích khách tới, bọn họ ngàn vạn lần cũng không tin, nhưng nếu nói kẻ chủ mưu phía sau màn là Tam hoàng tử......
Cho nên thật sự là Tam hoàng tử làm để vu oan Thái tử?
Cố Thành Tiêu đối với thái độ này của Tam hoàng tử lại vô cùng bình tĩnh thong dong, "Thần không có ý bất kính với Tam hoàng tử."
Lập tức có đại thần đứng ra hoà giải, nói đại tướng quân cũng không có ý này v.v.., xin Tam hoàng tử đừng so đo.
Nam Cung Kỳ cũng phát hiện mình phản ứng quá mạnh, vội vàng quỳ xuống đất, "Phụ hoàng, nhi thần cũng không biết vì sao trên người thích khách có ngọc bội của nhi thần, mới vừa rồi nhi thần vừa nghe thấy thích khách, trong lòng lo lắng cho phụ hoàng, vội vàng tới đây......"
"Đủ rồi!" Hoàng Thượng lạnh lùng nói: "Cố Thành Tiêu, ngươi tự mình đi thẩm vấn thích khách, cần phải tra ra được kẻ làm chủ phía sau! Mặc kệ là ai đều không buông tha!"
Ánh mắt lãnh lệ của Hoàng Thượng lướt qua trên người Tam hoàng tử, Nam Cung Kỳ run rẩy cả người, trên mặt không còn giọt máu.
Hắn đột nhiên cảm nhận được kế hoạch của mình đã thất bại trong gang tấc cũng thôi đi, nhưng đến chính bản thân hắn rất có thể cũng sẽ bị liên lụy!
Cố Thành Tiêu nói: "Thần lĩnh mệnh!"
Tam hoàng tử lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, tất cả bình tĩnh và tự tin đều không còn sót lại chút gì.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Thành Tiêu, không rõ y vì sao đột nhiên lại như vậy, Cố Thành Tiêu rõ ràng đứng về phía hắn! Nhưng hiện tại xem ra, đây rõ ràng là đang cố ý hại hắn!
Chẳng lẽ, trước kia y nguyện ý trung thành tất cả đều là giả, trên thực tế vẫn nghe lệnh từ Thái tử?
Nghĩ đến đây, Nam Cung Kỳ liền toát mồ hôi lạnh.
Cố Thanh Yến nhìn hắn một cái, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại, Tam hoàng tử nhìn thấy ánh mắt y, sắc mặt liền thay đổi, đau thương nói: "Hoàng huynh, huynh cũng tin lời Cố Thành Tiêu nói?"
Hoàng Thượng cúi đầu nhìn về phía Cố Thanh Yến, thấy cậu mặt mày tái nhợt, khí đen giữa mày tuy rằng đã tan đi, nhưng sắc mặt vẫn còn rất tiều tụy, hiển nhiên còn chưa khôi phục hẳn, hơn nữa từ lúc bắt đầu tỉnh lại, Thái Tử vẫn chưa nói một câu nào, nơi nào nói tin tưởng lời Cố Thành Tiêu vừa nói?
Cố Thanh Yến nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, vô lực nói: "Phụ hoàng, tam hoàng đệ hắn......"
"Ngọc nhi, đừng nói nữa, hiện tại sức khỏe con quan trọng hơn."
Hoàng thượng lại xoay đầu phân phó, "Cố Thành Tiêu, việc này trẫm giao cho ngươi, cần phải tra ra manh mối, nếu không người trẫm hỏi tội là ngươi!"
Cố Thành Tiêu lĩnh mệnh: "Thần nhất định không phụ hoàng lệnh!"
Sự tình chung quy phát triển dựa theo kế hoạch của Cố Thanh Yến.
Trước đó Nam Cung Kỳ dụng ý giá họa Thái Tử ám sát Hoàng thượng, một khi thích khách bị bắt, sẽ khai ra là Thái Tử, nhưng hiện tại Thái Tử vì chắn châm độc cho Hoàng Thượng, ai cũng không tin Thái Tử sẽ làm ra loại sự tình này, ngược lại hắn biến thành kẻ hiềm nghi nhất!
Kế hoạch Nam Cung Kỳ hoàn toàn tiu rồi, chính hắn cũng đã không còn đường cứu vãn.
Chuyện này Hoàng Thượng giao toàn quyền cho Cố Thành Tiêu, Hoàng Hậu nghe xong chuyện này cực kỳ sợ hãi, vội vàng chạy tới, vẫn luôn bên cạnh Thái Tử, thẳng đến khi cậu uống thuốc rồi thiếp đi.
Cố Thành Tiêu có một thủ hạ rất giỏi nghiêm hình lấy cung, không quá hai ngày, đã cạy được miệng thích khách.
Lời khai ban đầu của bọn họ thật sự là Thái Tử, nhưng sau khi điều tra kỹ hơn, kẻ chủ mưu chân chính phía sau dần lộ ra.
Nam Cung Kỳ vừa nghe Hoàng Thượng triệu kiến liền biết không ổn, đây là đại họa sắp đến.
Nhưng sao hắn có thể cam tâm như thế?
Hắn vội vàng trốn chạy từ cửa sau, ra roi thúc ngựa đi đến phủ tướng quân của Cố Thành Tiêu.
Nam Cung Kỳ lo lắng hãi hùng liên tiếp vài ngày, ai tìm hắn cũng đóng cửa không gặp, hiện giờ tất cả manh mối đã bị tra ra, trong lòng Nam Cung Kỳ hận nhất, ngoại trừ Thái Tử còn có một người, đó chính là Cố Thành Tiêu.
Cuối cùng hắn đã hiểu rõ, Cố Thành Tiêu vẫn luôn lừa hắn! Cái gọi là nguyện ý trung thành với hắn đều là giả vờ, mục đích chính đạp ngã hắn!
Nam Cung Kỳ quát: "Cố Thành Tiêu! Ngươi lăn ra đây cho ta!"
"Tam hoàng tử, đã lâu không gặp."
Nam Cung Kỳ vừa thấy Cố Thành Tiêu, đã không còn kiềm được cơn tức giận, rít lên: "Cố Thành Tiêu, ngươi dám cả gan phản bội ta!"
Cố Thành Tiêu vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng nói: "Ta chưa bao giờ nguyện trung thành với ngươi, có gì mà phait phản bội."
Nam Cung Kỳ tuy rằng đã hiểu Cố Thành Tiêu từ lúc bắt đầu là lừa gạt hắn, trên thực tế y vẫn là phe Thái Tử, nhưng tự mình nghĩ lại, theo lời từ miệng Cố Thành Tiêu, cảm giác hoàn toàn bất đồng với lời từ chính tai hắn nghe thấy.
Hắn không phải không hoài nghi Cố Thành Tiêu, nhiều lần thử qua, mới dám khẳng định quan hệ giữa y và Thái Tử đã đổ vỡ, chuyển sự ủng hộ sang hắn bên này, hiện giờ biết được chân tướng, quả thực hận hai người kia tới cực điểm.
Nét mặt Nam Cung Kỳ bởi vì phẫn nộ mà dữ tợn lên.
"Có một việc ta muốn sửa cho đúng." Cố Thành Tiêu bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Trước kia ta nói, ngươi và Thái Tử không thể so cùng một chỗ, ta nghĩ Tam hoàng tử có khả năng đã lý giải sai rồi, bất kể về phương diện nào, ngươi đều không thể so sánh với Thái Tử."
Nam Cung Kỳ đỏ mặt, khóe mắt muốn nứt ra, "Cố Thành Tiêu, ngươi ——"
Ban đầu hắn thật sự cho rằng Cố Thành Tiêu đứng về phía hắn, ai cũng có thể phản bội hắn, nhưng cố tình lại là Cố Thành Tiêu, làm Nam Cung Kỳ không cách nào tiếp thu!
Cố Thành Tiêu ngữ khí lạnh nhạt, "Chỉ có Thái Tử mới là thiên mệnh chân chính, được vạn dân kính ngưỡng, ngày nào đó, cũng chỉ cậu ấy xứng đáng ngồi lên vị trí kia, mà ngươi, bất quá chỉ là một vai hề nhảy nhót mà thôi."
"Ngươi tự tìm chết!" Nam Cung Kỳ hét lớn một tiếng, rút kiếm chém về hướng Cố Thành Tiêu.
Cố Thành Tiêu võ nghệ cao cường, Nam Cung Kỳ ngày thường cũng chỉ giỏi âm mưu quỷ kế, không học tốt kiếm pháp, sao có thể là đối thủ của y?
Không quá hai chiêu kiếm Nam Cung Kỳ đã văng xa một bên, cánh tay bị Cố Thành Tiêu kìm chặt, cả người quỳ rạp trên mặt đất k** r*n.
"Cố Thành Tiêu, ta muốn giết ngươi —— a!!!"
Cố Thành Tiêu bỗng dùng sức, cứng rắn bẻ cánh tay Nam Cung Kỳ một cái, Nam Cung Kỳ tức khắc đau đớn hét to.
' Cố Thành Tiêu ' đời này có được tất cả ký ức của Cố Thành Tiêu đời trước, nhìn Nam Cung Kỳ dưới chân, trước mắt y lại hiện ra cảnh tượng uống rượu độc chết thảm trong ngục của Cố Thành Tiêu đời trước.
Còn có Nam Cung Ngọc đời trước, cũng là vì người này âm mưu hãm hại mà chết, có thể nói hết thảy bi kịch này, đều là một tay Tam hoàng tử tạo thành.
Ánh mắt Cố Thành Tiêu hiện lên sát ý, Nam Cung Kỳ hoảng sợ cực điểm, "Cố Thành Tiêu, ngươi không thể giết ta! Ta là hoàng tử, g·ết ta ngươi chính là trọng phạm!! Phụ hoàng nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Nhưng từ ánh mắt tràn ngập sát ý của Cố Thành Tiêu cho thấy, y căn bản không để ý đến điều đó.
Nam Cung Kỳ hoảng sợ nhắm mắt lại.
Lúc này, Cố Thành Tiêu đột nhiên thu hồi sát ý.
Một trận tiếng bước chân truyền tới.
Người nọ từ cửa lớn chậm rãi đi tới, nhìn cảnh tượng bên trong viện, kinh ngạc nói: "Vón dĩ phụ hoàng triệu kiến tam hoàng đệ, bọn thị vệ tìm không thấy người, không nghĩ tới tam hoàng đệ thế nhưng lại chạy đến nơi này của đại tướng quân, nhị vị là đang luận bàn võ nghệ sao?"
Nam Cung Kỳ ngạc nhiên mở to mắt, "Nam Cung Ngọc?"
"Trừ ta ra thì còn có thể là ai? Tam hoàng đệ, dáng vẻ này của ngươi thật là chật vật a."
Người tới đương nhiên là Thái Tử Cố Thanh Yến, cậu tới lúc này, tất nhiên là tới xem trò cười của Nam Cung Kỳ.
Cố Thanh Yến trên mặt mang theo ý cười, nhìn Nam Cung Kỳ chật vật phảng phất như đang nhìn ngắm phong cảnh.
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Kỳ tức khắc vặn vẹo.
Người Nam Cung Kỳ hận nhất hiện tại chính là cậu, người không muốn nhìn thấy nhất cũng là cậu, bởi vì nhìn thấy cậu, chính là nói hắn đã hoàn toàn bại lộ.
Giờ này khắc này Nam Cung Kỳ rốt cuộc hiểu rõ, thì ra người vẫn luôn chẳng hay biết gì chính là hắn! Cố Thành Tiêu từ lúc bắt đầu đã không muốn đứng về phía hắn, Nam Cung Kỳ hối hận đến xanh ruột gan, lúc trước hắn không nên đi theo kết giao với Cố Thành Tiêu, kết quả là bị hai người bọn họ hợp tác lừa gạt!
Nam Cung Kỳ phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Thanh Yến, mặt phù lên tím tái, nếu hiện tại hắn không bị Cố Thành Tiêu khống chế, nhất định sẽ xông lên g**t ch*t Thái tử.
Cố Thanh Yến vừa thấy ánh mắt hận thù của Nam Cung Kỳ liền biết hắn suy nghĩ cái gì.
Đến bây giờ Nam Cung Kỳ vẫn không thực sự nhận ra lỗi lầm của mình, đem hết thảy sai lầm đổ lên người cậu và Cố Thành Tiêu.
Từ lúc bắt đầu, Nam Cung Ngọc đối với hắn là tình huynh đệ ruột thịt, chưa bao giờ có bất kỳ ngờ vực nào, nhưng khi liên quan đến tranh quyền đoạt vị, tình thân có tính gì?
Nam Cung Ngọc quá mềm yếu, cho dù ý thức được Tam hoàng tử lòng muông dạ thú, cũng không đành lòng chống lại tình thủ túc, đến cuối cùng khi phát hiện chân tướng đã quá muộn màng.
"Ngươi giết ta đi." Nam Cung Kỳ không cam lòng chịu nhục.
Cố Thanh Yến không để ý đến hắn, nói với Cố Thành Tiêu: "Đi thôi, phụ hoàng chờ đợi đã lâu."
"Nam Cung Ngọc! Ngươi sẽ không được chết tử tế!" Nam Cung Kỳ đỏ mắt gào rống.
Cố Thành Tiêu lập tức bóp chặt cổ hắn, mặt Nam Cung Kỳ tím tái, nói không ra lời, ánh mắt hiện lên vẻ xin tha.
Cố Thành Tiêu cười lạnh một tiếng, buông lỏng ra hắn.
Tới trước mặt Hoàng Thượng, Tam hoàng tử cứng miệng không khai, cho đến khi nhân chứng vật chứng từng thứ đều bày ra trước mắt, hơn nữa còn liên quan đến chuyện tằng tịu với Liễu Vân Khê, ám sát Hoàng Thượng và Thái Tử, cùng với âm thầm thu mua thế lực giang hồ v.v.., dựa theo luật pháp triều Đại Tấn, mỗi một tội đều là tội chết.
Đến đây, Tam hoàng tử muốn chối cũng không còn cách nào.
Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, đáng lẽ phải lập tức xử tử Tam hoàng tử, nhưng dưới sự cầu xin cực lực của Cố Thanh Yến, mới sửa thành lưu đày.
Tất cả đại thần có liên quan đến Tam hoàng tử, người có tội toàn bộ nghiêm trị không tha, mà thế lực giang hồ hắn thu mua và bồi dưỡng, ngay trong đêm toàn bộ tan rã.
Trong lịch sử triều Đại Tấn, hoàng tử lưu đày cũng không nhiều, hành vi phạm tội của Nam Cung Kỳ mở ra tiền lệ, trong lịch sử không có hoàng tử nào to gan lớn mật như vậy, làm tất cả chuyện xấu xa, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải cảm thán, sao ông có thể sinh ra một nhi tử còn không bằng súc sinh như thế.
Riêng Cố Thanh Yến thật ra không sao cả cậu có chết hay không, bất quá, nếu Liễu Vân Khê đã điên rồi, Nam Cung Kỳ tốt nhất vẫn nên sống tiếp, sống tiếp mới có thể nếm trải mùi vị của đau khổ!
