Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 121




Chương 121: Thái tử trúng độc

 

"Hộ giá!"

 

Đã động thủ? Nam Cung Kỳ mừng thầm trong lòng, không còn tâm tư đi săn, đá đá bụng ngựa quay đầu ngựa lại hướng âm thanh phát ra.

 

Chỉ thấy trước mắt binh mã hoảng loạn, toàn bộ thị vệ tụ tập lại.

 

"Bắt thích khách! Bảo vệ Hoàng Thượng!"

 

Thấy tình hình như vậy, Nam Cung Kỳ không kìm được mà cong môi.

 

Kế hoạch của hắn vốn không phải ám sát Hoàng Thượng hay là Thái tử, mà là vu oan Thái tử thuê sát thủ ám sát Hoàng Thượng rồi giá họa cho hắn, ly do và chứng cứ Thái tử mưu nghịch hắn cũng đã chuẩn bị xong! Một khi đắc thủ, Hoàng Đế nhất định sẽ nhốt Nam Cung Ngọc vào thiên lao, phế ngôi vị Thái tử của cậu!

 

Từ xưa đến nay, Hoàng Đế kiêng kị nhất và căm hận nhất chính là có người mơ ước ngai vị của họ, mặc kệ hắn trọng thần cứu nước, hay là nhi tử họ yêu thương kỳ vọng, chỉ cần động đến vẩy ngược của rồng, chính là đại bất kính mưu nghịch chi tội! Cho dù Hoàng Thượng không đành lòng xử tử cậu, thì đời này của Thái Tử cũng tuyệt đối không có duyên với đế vị!

 

Mà hắn cũng có thể mượn chuyện này trở mình, đem sai lầm phía trước đẩy hết lên người Thái Tử, một lần giành được sự ủng hộ của các đại thần!

 

Quả thực chính là một hòn đá trúng nhiều con chim!

 

Tưởng tượng đến kết cục của Cố Thanh Yến sau khi bị phế, một loại hưng phấn khó có thể miêu tả dâng lên, Nam Cung Kỳ suýt chút nữa cười ra tiếng.

 

Hắn thúc ngựa đi cứu giá, vẻ mặt lo lắng hỏi thị vệ: "Xảy ra chuyện gì!"

 

"Có thích khách muốn ám sát Hoàng thượng!"

 

Thị vệ vừa nói xong, liền nghe thái giám tâm phúc của Hoàng Thượng Vương công công hoảng sợ hô to: "Hoàng Thượng cẩn thận!"

 

Ánh mắt Nam Cung Kỳ sáng lên!

 

Thích khách đã thành công?

 

Nhưng khi hắn hô lớn "Bảo hộ Hoàng Thượng" rồi tiến lên, cả người lại dại ra.

 

"Thái Tử điện hạ!"

 

"Thái Tử điện hạ trúng độc, mau truyền thái y!!"

 

Hoàng đế ôm Cố Thanh Yến ngã xuống, sắc mặt tràn ngập kinh sợ: "Ngọc nhi! Ngọc nhi!!"

 

"Phụ hoàng......" Cố Thanh Yến sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím ngắt, một cây châm độc cắm thẳng ở ngực cậu, nhưng trong mắt cậu hiện lên ý cười nhẹ nhõm, "Phụ hoàng bình yên vô sự, nhi thần an tâm rồi."

 

"Ngọc nhi, con nhất định phải kiên trì! Thái y sắp tới rồi!"

 

Nhìn dáng vẻ của Thái Tử, Hoàng Đế tim đau như bị dao cắt.

 

Đây là nhi tử ông yêu thương nhất Nam Cung Ngọc, từ khi cậu sinh ra tới nay, Hoàng Đế đã sủng ái cậu, mỗi ngày nhìn cậu lớn lên, tự mình dạy cậu đọc sách, cưỡi ngựa bắn tên...... Tuy rằng đều nói nhà Đế Vương vô tình, nhưng bất kể thế nào Hoàng Đế cũng là một người phụ thân, nhìn nhi tử tự mình dạy dỗ mỗi ngày một ưu tú hơn, rất có khí thế oai hùng năm xưa của ông, hoàng đế tất nhiên kiêu ngạo và tự hào, đặc biệt là nghe được đủ loại quan lại khen ngợi Thái Tử, Hoàng Đế càng thêm cảm thấy mình đã không chọn sai trữ quân tương lai!

 

Nam Cung Ngọc là con ruột của ông, là Thái tử điện hạ tôn quý của triều Đại Tấn, trên người cậu được giao rất nhiều trách nhiệm và tương lai, nhưng hiện tại, Thái Tử lại chạy đến chắn chiếc châm độc cho ông !

 

Tấm lòng hiếu thảo này thực sự làm Hoàng Đế cảm động, ông trơ mắt nhìn Cố Thanh Yến hơi thở thoi thóp mà bất lực, tự trách và đau lòng đồng thời dâng lên trong lòng, hốc mắt Hoàng Đế ướt đẫm, nức nở nói: "Ngọc nhi, con không thể chết được......"

 

"Phụ hoàng...... Con...... Con cũng không muốn chết......" Với kỹ thuật diễn tinh vi thuộc phái thực lực, Cố Thanh Yến kiểm soát tốt thần thái của mình, hơi thở yếu ớt nói, "Xin tha thứ cho......nhi thần không thể ở lại......"

 

"Ngọc nhi!"

 

"Thái Tử điện hạ!!"

 

Tất cả mọi người đều chìm trong đau thương, chỉ có Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ nhìn một màn này kinh giận đan xen, ánh mắt dữ tợn nhìn Thái Tử sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, như là lập tức phải hồn về tây thiên.

 

Hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được, âm mưu ám sát Hoàng Thượng giá họa Thái Tử, Thái tử thế nhưng lại chắn châm độc cho Hoàng Thượng!

 

Này tính thế nào?! Cứ như vậy kế hoạch của hắn toang rồi! Sao còn có thể vu oan Thái Tử ám sát Hoàng thượng?!

 

"Thái y tới!!"

 

"Mau!"

 

Nam Cung Kỳ nắm chặt nắm tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

 

Tuy rằng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, nhưng phát triển như vậy cũng không phải chuyện xấu!

 

Nếu Nam Cung Ngọc chết, chẳng phải càng tốt sao? Nói vậy, hắn cũng không cần lãng phí nhiều công sức nữa!

 

Chỉ cần Thái Tử chết, ai còn có thể cùng hắn tranh ngôi vị này chứ?

 

Bởi vì thình lình xuất hiện chuyện vui, trong mắt Nam Cung Kỳ lộ ra vẻ vui mừng muốn điên lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, gương mặt cũng bởi vì hưng phấn và kích động mà đỏ bừng.

 

Hắn nhìn chằm chằm sắc mặt càng ngày càng tối của Cố Thanh Yến, hận không thể vội vàng chạy tới đá thái y văng ra.

 

Hoàng Đế nắm chặt Lý thái y, lạnh giọng hạ lệnh: "Nhất định phải cứu sống Thái Tử, nếu không trẫm muốn ngươi chôn theo cùng Thái Tử!"

 

"Thần chắc chắn tận lực!"

 

Lý thái y trong lòng run sợ bắt mạch cho Thái Tử, thần sắc trên mặt càng ngày càng sợ hãi, qua một lúc liền quỳ trên mặt đất run run nói: "Hoàng Thượng, độc dược Thái Tử trúng là loại cực độc, hiện đã lan khắp người, nếu không lập tức dùng thuốc giải có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"

 

Hoàng Đế rống giận: "Vậy ngươi nhanh đi phối thuốc giải đi!"

 

"Thần......" Lý thái y dập đầu nói, "Thần vô năng không biết độc này luyện chế từ thuốc gì, không có cách nào phối được thuốc giải......"

 

"Cái đồ lang băm nhà ngươi!"

 

Hoàng Đế tức giận, đang muốn xử lý Lý thái y, liền có thị vệ hồi bẩm: "Khởi bẩm bệ hạ! Đại tướng quân đã bắt được thích khách! Nhưng tên đồng lõa đã lẩn trốn, Đại tướng quân đã dẫn người đuổi theo!"

 

"Đem người vào đây!"

 

Hai tên thích khách bị thị vệ kề đao lên cổ đưa vào.

 

"Hoàng Thượng, đây là thứ được lục soát từ trên thích khách ra!" Một thị vệ dâng lên lọ thuốc lục soát được từ trên người thích khách.

 

"Đưa ta xem!" Lý thái y vội vàng cầm lấy cái lọ, cẩn thận ngửi ngửi lúc sau nói: "Không sai, Thái Tử chính là trúng loại độc này!"

 

"Vậy còn không nhanh đi bào chế thuốc giải!!"

 

Lý thái y mồ hôi đầy đầu, "Thần, thần sẽ làm hết sức!"

 

Không gian nhất thời an tĩnh lại, mỗi người đều sợ Hoàng Đế giận chó đánh mèo.

 

"Phụ hoàng, nhi thần cứu giá chậm trễ!"

 

Một âm thanh đột ngột đánh vỡ im lặng, ánh mắt mọi người đều tập hợp trên người Nam Cung Kỳ, đặc biệt là Hoàng Đế, nhìn về phía hắn bằng ánh mắt lạnh lùng không kiên nhẫn, "Vừa rồi ngươi đi đâu?"

 

"Thái Tử và nhi thần thi đấu xem ai săn được nhiều thú, nhi thần đi săn. Vừa nghe nói có thích khách liền chạy gấp về đây!" Nam Cung Kỳ giả mù sa mưa nói, "Phụ hoàng ngài không có việc gì chứ?"

 

"Ngươi mắt mù hay là tai điếc?" Hoàng Đế quát lớn, "Nhìn không thấy Thái Tử vì cứu trẫm mà trúng châm độc sao?"

 

Nam Cung Kỳ lúc này mới ngó mắt nhìn qua Cố Thanh Yến, thần sắc trở nên đặc biệt khẩn trương: "Hoàng huynh huynh ấy hiện tại thế nào rồi?"

 

Hoàng Đế căn bản không muốn để ý đến hắn, quay đầu nhìn chằm chằm Lý thái y, Lý thái y đang phối thuốc, nhưng trong thời gian ngắn sao có thể chế ra được thuốc giải?

 

Lý thái y lòng nóng như lửa đốt, càng gấp càng làm sai.

 

Một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến, "Hí" tiếng tuấn mã hí vang, nam nhân uy nghiêm lạnh lùng cao lớn đĩnh bạt một tay kéo chặt dây cương, xoay người xuống ngựa.

 

"Đại tướng quân!"

 

Phảng phất như nhìn thấy cứu tinh, có người nhỏ giọng vội nói: "Thái Tử điện hạ trúng châm độc, nguy hiểm cận kề!"

 

Đôi chân dài của Cố Thành Tiêu cứng đờ, đôi mắt đen sâu thẳm nhanh chóng đảo qua những người có mặt, cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên tái nhợt suy yếu nằm trên mặt đất, con ngươi đen nhánh co rút lại.

 

"Thái Tử điện hạ!"

 

Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thành Tiêu căng chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, đi đến trước mặt Hoàng Đế, "Hoàng Thượng, thích khách đã bị bắt hết toàn bộ!"

 

Thấy Cố Thành Tiêu, trong mắt Hoàng Đế hiện lên tia vội vàng: "Thành Tiêu, Thái Tử nó......"

 

"Hồi Hoàng thượng, thần tìm được cái này trên người thích khách!" Cố Thành Tiêu từ trong lòng ngực móc ra một cái lọ.

 

Hoàng Thượng long nhan đỏ ửng: "Mới vừa rồi thị vệ đã lọ thuốc lục soát được từ trên người thích khách giao cho thái y nghiên cứu, chỉ sợ vẫn chưa kịp phối ra thuốc giải Thái Tử đã......"

 

Nói đến đó, Hoàng Đế nước mắt rơi lã chã.

 

"Không, Hoàng Thượng, thần cảm thấy đây là thuốc giải!"

 

Cái gì? Tất cả mọi người đều nhìn cái lọ trên tay Cố Thành Tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng