Chương 120: Săn bắn
Là một ngày cuối thu mát mẻ, mọi người phấn chấn oai hùng cưỡi đại mã trong bãi săn, tràn đầy năng lượng, ngay cả thần sắc của Hoàng Thượng cũng tốt hơn vài ngày trước rất nhiều.
Trong lòng mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn về phía Tam hoàng tử Nam Cung Kỳ cực kỳ khiêm tốn đứng phía sau hàng ngũ.
Trước đây Tam hoàng tử bị Hoàng Thượng răn dạy phạt đánh, mất hết thể diện. Suốt thời gian bị cấm túc luôn giữ thái độ khiêm nhường ẩn mình, hôm nay cuối cùng có thể lộ diện, nhưng cũng không tránh khỏi bị các hoàng tử khác chế giễu.
Trong số các hoàng tử, chỉ có duy nhất Thái Tử, là Hoàng Thượng chưa bao giờ thay đổi thái độ với cậu, trước sau như một luôn hòa ái.
Trong lòng chúng đại thần càng thêm kiên định theo sát Thái Tử, một số người giỏi ứng biến chắc chắn đã vây quanh Thái Tử.
Cố Thanh Yến khiêm tốn mỉm cười đáp lại, hôm nay thời tiết không tệ, nhân cơ hội săn bắt, có thể quang minh chính đại cùng Cố Thành Tiêu thư giãn, còn có thể có được thế giới của hai người.
Hơn nữa đợi lát nữa khả năng cao sẽ xảy ra chuyện, hôm nay chắc chắn là một ngày thú vị.
"Hay!"
Khu doanh trại truyền đến một trận reo hò ủng hộ, hóa ra một số con cháu hoàng thất nhỏ tuổi sung sức đang thi bắn cung. Thấy Cố Thanh Yến tản bộ đến, mọi người sôi nổi cùng chào hỏi cậu.
"Tham kiến Thái Tử điện hạ!"
"Không cần đa lễ." Cố Thanh Yến khẽ cười, "Chư vị đang so tài bắn cung? Không bằng Cô cũng tới thử xem?"
Đều là hậu duệ quý tộc tông thân tuổi tác không chênh lệch lắm, trước đây nghe nói Cố Thanh Yến dẫn mấy chục thị vệ đêm hôm tập kích đại doanh quân địch, chặt đầu tên phản quốc lại làm trọng thương thống soái địch quốc, đám con cháu không biết có bao nhiêu kính nể Cố Thanh Yến, giờ phút này thấy cậu bình dị gần gũi, không khỏi nảy sinh cảm giác muốn thân cận thêm với cậu, đều muốn nhìn cậu bộc lộ tài năng!
Cố Thanh Yến cầm cung của mình lên, tùy tiện rút ra một mũi tên lông vũ từ trong bao đựng tên, ánh mắt mọi người sáng lên, rối rít vây quanh lại.
Cố Thanh Yến eo thẳng, đôi tay thon dài, tư thế cài tên kéo cung dứt khoát lưu loát, cả người phấn chấn oai hùng, thập phần bắt mắt.
Tư thế điêu luyện và uy lực khiến đám con cháu nhiệt huyết sôi trào, không khỏi tưởng tượng cảnh Thái Tử điện hạ trên chiến trường giương cung bắn tên, lấy mạng kẻ địch từ khoảng cách ngoài trăm bước chân, hình ảnh thật chấn động lòng người!
Nam Cung Kỳ nghe thấy động tĩnh cũng ngó qua, vừa lúc thấy Cố Thanh Yến không chút để ý cong môi, ngón tay buông lỏng, mũi tên b*n r*, ngay giữa hồng tâm bia ngắm!
"Hay!" Tất cả mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Tài bắn cung của Hoàng huynh thật giỏi!" Nam Cung Kỳ cũng tấm tắc vỗ tay, ngay sau đó cũng lấy cung tiễn của mình ra, cười nói: "Hoàng huynh, không thì chúng ta tới tỷ thí một trận nhé?"
Tam hoàng tử vì sao bị cấm túc là chuyện mọi người đều biết, kể cả không biết cũng đã được trưởng bối trong nhà dặn dò, Tam hoàng tử mặt người dạ thú, gian trá xảo quyệt chớ có kết giao sâu, nhưng vì mặt mũi hoàng thất, mặc kệ oán hận chất chứa nhiều ít sâu rộng bao nhiêu đều sẽ giả vờ ngoài mặt, mọi người thấy Thái Tử không xé rách mặt Tam hoàng tử nên cũng không có biểu hiện ra sự khác thường, nghe được lời này cũng chỉ thoáng liếc nhìn nhau.
"Được a." Cố Thanh Yến buông cung, "Vậy muốn so như thế nào?"
Nam Cung Kỳ nín thở, lại bởi vì sự tình sắp phát sinh mà phấn khởi không thôi, vừa rồi nhìn thấy Cố Thanh Yến như trăng được sao vây quanh, trong lòng ghen ghét, giờ này khắc này hắn muốn làm nhất chính là chèn ép Cố Thanh Yến, trước mắt đây là cơ hội hoàn hảo!
Hắn tập trung tinh thần, nâng cung tiễn lên kéo dây.
Nhưng ngay khi hắn thả dây cung, lại nghe thấy bên tai có âm thanh một mũi tên xé rách không trung bay tới, ngay sau đó mọi người lớn tiếng khen hay.
"Hay!"
"Thái Tử điện hạ có tài bắn cung thật lợi hại, ta bội phục!"
Thái Tử vậy mà bắn một lúc ba mũi tên, ngoài 30 bước toàn bộ đều bắn trúng hồng tâm!
Nam Cung Kỳ giật mình, mũi tên đầu tiên đã bắn trật mục tiêu! Nháy mắt, thần sắc hắn vặn vẹo, đang muốn ổn định cảm xúc lần nữa rút mũi tên ra, âm thanh trầm trồ khen ngợi của mọi người không ngừng truyền tới.
Tiếng hoan hô như dời non lấp biển làm hắn không cách nào chuyên tâm, hắn xấu hổ buồn bực mà quay đầu nhìn, lập tức mở to hai mắt khó tin.
Thì ra trong lúc hắn bắn trượt mũi tên đầu tiên, Thái Tử đã liên tiếp không ngừng b*n r* hơn mười mũi tên, hơn nữa toàn bộ đều trúng hồng tâm, hiện tại hồng tâm của Thái Tử chứa đầy ấp mũi tên, nhìn lại cái bia của hắn, đừng nói là hồng tâm, toàn bộ bia bắn một mũi tên cũng không có!
"Thái Tử điện hạ thật uy vũ!"
"Quá lợi hại! Khó trách Thái Tử điện hạ dùng sức một người gỡ xuống cái đầu của quân b*n n**c!"
Âm thanh hoan hô của mọi người vang vọng toàn trường bắn, mọi người đều bị hấp dẫn về bên này, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị tiếng hoan hô vang dội thu hút đến, nhìn Cố Thanh Yến bằng ánh mắt tán thưởng.
Người xấu hổ và không cam lòng nhất đương nhiên chính là Nam Cung Kỳ.
Ban đầu chính hắn là người đề nghị thi đấu bắn tên với Thái Tử trước, Thái Tử mới đáp ứng.
Nhưng hắn không những không làm Thái Tử xấu mặt, chính mình còn tự trở thành trò cười trong mắt mọi người!
Tại sao? Tài bắn cung của Thái Tử từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy? Hắn nhớ rõ lúc ấy Thái Tử một con chim cũng bắn không trúng, mà hắn vì muốn trấn áp Thái Tử, cố gắng khổ luyện bắn tên, không ngờ ngày hắn chờ mong đã lâu lại biến thành hắn bị Thái Tử đè bẹp!
Thật sự không còn mặt mũi!
Nam Cung Kỳ sắc mặt u ám, rốt cuộc cũng không thể hóa trang dáng vẻ rộng lượng ôn hòa, thậm chí không màng Hoàng Thượng cũng đang có mặt, hung hăng ném mạnh cung tiễn trong tay, xoay người rời đi.
Những người còn đang reo hò nhìn bóng dáng hắn nổi giận đùng đùng, đều lộ ra ánh mắt khinh thường, Hoàng Đế từ như ánh mặt trời trong xanh biến thành nhiều mây đen, nếu không phải cố kỵ mọi người ở đây, không để người khác chế giễu, sẽ lập tức gọi Nam Cung Kỳ lại mắng một trận.
Cố Thanh Yến vừa thấy sắc mặt Hoàng Đế, liền biết tình phụ tử ông đối với Nam Cung Kỳ đã gần như cạn kiệt.
Nhưng như thế này còn chưa đủ!
Cậu là muốn cho Nam Cung Kỳ biết, bất kể ở phương diện nào, hắn đều không thể so sánh với Thái Tử, tất cả oán hận ghen ghét, giãy giụa trả thù, phản kháng và tự cho là đúng, đều là tốn công vô ích!
Săn bắt ở Tây Sơn vốn để thư giãn, Hoàng Đế cũng không muốn tâm tình mình không tốt, quay đầu nhìn Cố Thanh Yến, bộ dạng nghiễm nhiên của một người làm cha đầy tự hào.
Hoàng Đế long nhan vui vẻ, ban thưởng Thái Tử ngay tại chỗ.
Trong lòng mọi người âm thầm gật gù, quả nhiên Hoàng Thượng thương yêu nhất vẫn là Thái Tử, đi theo Thái Tử là chuẩn xác không sai!
Cố Thanh Yến cầm lấy một khối dương chi bạch ngọc Hoàng Đế ban thưởng, khóe môi cong lên, nói: "Thành Tiêu, đến lúc đó huynh phải diễn cho giống một chút."
"Điện Hạ, nhất định phải làm như vậy?" Cố Thành Tiêu mày kiếm cau chặt, sắc mặt không tốt lắm, "Ta sẽ nghiêm túc."
Cố Thanh Yến nhướng mày: "Cố đại tướng quân, không phải huynh muốn lật lọng chứ?"
"Điện Hạ, ta chỉ là sợ ta không khống chế được mình, một đao chém chết Tam hoàng tử." Cố Thành Tiêu ăn ngay nói thật, "Ngài biết, ta không thể chịu đựng được khi ngài phải chịu tổn thương dù chỉ một chút."
Cố Thanh Yến nghiêm giọng: "Sẽ không bị thương, ta bảo đảm."
Cố Thành Tiêu nhìn vào mắt cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Bị âm thầm trào phúng Nam Cung Kỳ trở lại doanh trướng liền trút giận lên người hạ nhân, người hầu bên cạnh đã quen bị hắn bạo hành, chỉ đành sợ hãi cam chịu.
"Nam Cung Ngọc là ngươi ép ta!" Ánh mắt Nam Cung Kỳ lộ vẻ hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta nhất định phây thây ngươi!"
Tâm phúc căng da đầu khuyên nhủ: "Tam điện hạ, bình tĩnh! Ngài bây giờ cần phải từ từ mưu tính, ngàn vạn lần không thể nóng vội."
"Ta chịu đủ rồi! Lập tức thực hiện kế hoạch!"
"Nhưng mà......"
Nam Cung Kỳ rống lên: "Làm theo lời ta nói!"
"......Vâng!"
Phát tiết xong, Nam Cung Kỳ mới đi tham gia săn bắt. Hắn đổi sang trang phục cưỡi ngựa tươi sáng đẹp đẽ hơn Cố Thanh Yến nói: "Bắn tên là ta thua, vậy lại đến thi xem ai săn được nhiều con mồi hơn, thế nào?"
Cố Thanh Yến thản nhiên nói: "Có thể."
"Ta tuyệt đối sẽ không lại bại bởi ngươi!" Nam Cung Kỳ nói xong, thúc mông ngựa, chạy trước đi tìm con mồi.
Người ở chung quanh nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, cũng sôi nổi gia nhập đội ngũ săn bắn.
Cố Thanh Yến đá đá bụng ngựa, một người một ngựa tiến vào rừng rậm.
Rất nhanh đã truyền đến tiến hô vang lên ——
"Thích khách! Có thích khách!"
