Chương 115: Hài tử của ai?
Tiếng thét choi tai thê lương của nữ tử truyền đến, mọi người đâng chuyện trò vui vẻ vui vẻ trong đại sảnh yến hội đều sửng sốt, trong lòng Thư quý phi mừng rõ, vội đưa mắt ra hiệu với cung nữ tâm phúc, trước mặt mọi người giả vờ phân phó: "Đây là làm sao vậy? Bạch quả ngươi đi xem."
Đại cung nữ hiểu ý mang theo tỳ nữ đi đến thiên điện, người vừa chuyển qua góc rẻ rời khỏi tầm mắt của mọi người còn chưa đến sương phòng của thiên điện đã hét lên kinh hãi ——
"Thái Tử điện hạ, Liễu tiểu thư hai người đang làm gì!"
Lời này của ả đã thu hút sự tò mò của các phu nhân và quý nữ có mặt.
Thái Tử và Liễu tiểu thư? Liễu tiểu thư nào? Không phải là Liễu Vân Khê thứ nữ nhà Lễ Bộ thị lang đấy chứ? Sao nàng ta lại ở đây?
Các phu nhân đã quen nhìn chuyện xấu ở hậu trạch lập tức dâng lên dự cảm không lành.
Hoàng Hậu sớm đã nhìn thấu Thư quý phi làm xiếc khắp nơi, thong thả ung dung uống một ngụm trà sau đó mới hỏi tội đại cung nữ đang kinh hãi quay trở về: "Làm ầm ĩ còn ra thể thống gì?"
Đại cung nữ nhìn vào mắt Hoàng Hậu, trong mắt lộ ra sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Hoàng Hậu nương nương xin thứ tội! Không phải nô tỳ cố ý lớn tiếng ồn ào, thật sự là......"
Hoàng Hậu lạnh mặt: "Thật sự là cái gì?"
Đại cung nữ như bị Hoàng Hậu dọa sợ tới mức co rúm lại, ấp úng nói: "Nô tỳ không dám nói, xin mời Hoàng Hậu nương nương tự mình đi xem......"
Che che giấu giấu như vậy càng thu hút sự chú ý, tất cả mọi người không tự giác hướng về phía thiên điện, Liễu Vân Khê vẫn còn đang lớn tiếng kêu khóc.
Hoàng Hậu bỗng nhiên đứng dậy, lạnh mặt nới với Thư quý phi: "Đây là nơi ở của Quý phi, tại sao Quý phi không dẫn theo bổn cung và các phu nhân tiểu thư đi xem rốt cuộc là chuyện gì?"
Thư quý phi tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến sự đã thành, lại mười phần tự tin, trái lại khuyên Hoàng Hậu: "Thái Tử đang tuổi tinh lực dồi dào, nếu làm sai gì cũng có thể tha thứ. Hoàng Hậu nương nương chớ trách móc Thái Tử quá mức nặng nề."
Lời này rõ ràng chính là còn chưa biết rõ đang phát sinh chuyện gì đã chụp mũ Thái Tử phạm sai lầm, Hoàng Hậu tất nhiên không vui, lạnh lùng nói: "Vương tử phạm tội, tội như thứ dân, sao có thể vì nó là Thái Tử mà không thể trách phạt nặng nề?"
Lời vừa nói ra, tất cả phu nhân tiểu thư đều cảm thấy Hoàng Hậu không hổ là người Hoàng Đế tín nhiệm, chưởng quản hậu cung công bằng công chính, thưởng phạt thích đáng, có một mẫu hậu như vậy, phẩm hạnh Thái Tử không thể là người không có chừng mực, càng nhiều người ý thức được nơi này nhất định có vấn đề.
Một đám người cuồn cuộn đi về hướng thiên điện, càng đến gần tiếng Liễu Vân Khê khóc càng rõ ràng.
"Thái Tử điện hạ, cầu xin ngài! Ta thật sự là bị ép!" Liễu Vân Khê khóc đến ruột gan đứt từng khúc, "Nếu ta không làm như vậy, Tam hoàng tử sẽ đem ta tra tấn đến chết!"
"Ta không muốn mưu hại ngài!"
Nghe vậy, mọi người ồ lên, ánh mắt sôi nổi đảo hướng về phía Thư quý phi, Thư quý phi sửng sốt, sắc mặt đột biến, cao giọng mắng: "Từ đâu ra con tiện tì nói hươu nói vượn?"
"Người đâu! Vả miệng cho ta!"
"Đợi đã!" Hoàng Hậu giơ tay lên, những cung nữ thái giám nghe mệnh lệnh Thư quý phi muốn tiến lên đè Liễu Vân Khê lại cũng không dám tiến lên một bước.
Hoàng Hậu xoay người nhìn Thư quý phi, đáng tin nói: "Đầu tiên ả vu oan Thái Tử, lại vu oan Tam hoàng tử, vì để đảm bảo ta và ngươi không bao che thiên vị bất kể một ai, vẫn là nên phái người đi mời Hoàng Thượng lại đây xử lý đi!"
Những người khác cũng tán đồng, sự tình liên lụy tới Thái Tử và Tam hoàng tử, tìm Hoàng Đế tới xử lý là lựa chọn an toàn nhất, nhưng Thư quý phi rõ ràng chột dạ, siết chặt khăn tay vội la lên: "Nhiều phu nhân và tiểu thư khuê các chưa xuất giá như vậy, mời Hoàng thượng đến đây có phải không tiện không?"
Bà nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hoàng Hậu, hy vọng có thể gửi thông điệp đến Hoàng Hậu "Nếu Hoàng Thượng tới, lỡ như coi trọng quý nữ nào đó ở đây muốn nạp vào hậu cung tranh sủng thì làm sao bây giờ", nhưng Hoàng Hậu căn bản không phản ứng với bà, trực tiếp hạ lệnh: "Việc này rất trọng đại, đi mời Hoàng thượng!"
Nói xong lại phân phó cung nhân: "Sự việc liên quan đến Tam hoàng tử, cũng đi mời Tam hoàng tử đến!"
Tam hoàng tử hiện tại không có mặt, nhưng Hoàng Hậu sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lúc này Cố Thanh Yến đã sửa sang lại quần áo, đối diện với ánh mắt tò mò đánh giá của phu nhân tiểu thư, mặt cậu không cảm xúc mở miệnh: "Mẫu hậu, Thư quý phi nương nương, xin triệu thái y lại đây."
Hoàng Hậu mắt đối mắt với cậu, mặt lộ vẻ lo lắng: "Thái Tử bị thương ở đâu sao?"
Cố Thanh Yến lắc đầu, ngữ khí lạnh nhạt: "Nghiệm thân mà thôi."
Hoàng Hậu gật gật đầu, lệnh thị vệ bên ngoài canh giữ Chiêu Đức cung, không cho phép bất kỳ ai rời khỏi.
Một lát sau, tiểu thái giám đi mời Tam hoàng tử trở về bẩm báo: "Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, không tìm thấy tung tích của Tam hoàng tử. Đã phái người ra ngoài cung tìm kiếm."
Cố Thanh Yến cười nhạo trong lòng, Nam Cung Kỳ đang trốn góc nào đó của Chiêu Đức cung, đương nhiên tìm không thấy ở bên ngoài.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Một tiếng thông truyền bén nhọn vang lên, tất cả mọi người quỳ xuống hành lễ.
"Miễn lễ bình thân!" Hoàng Đế bước đến bên cạnh Hoàng hậu, nghi hoặc nói: "Trẫm đang cùng đại tướng quân nghị sự, chuyện gì mời kêu trẫm tới vội vã như vậy?"
Cùng lúc đó, nam nhân đến cùng Hoàng Thượng lạnh lùng cao lớn đứng ở bên ngoài Chiêu Đức cung, một đôi mắt đen sâu thẳm xuyên qua bức tường nhìn về phía nơi nào đó.
Nhưng y không thấy được thiếu niên mình muốn thấy, lại thấy Tam hoàng tử mang theo một tiểu thái giám chui ra từ cái lỗ chó bên cạnh bồn hoa ——
Cho rằng thoát khỏi Chiêu Đức cung là có thể thoát khỏi nguy hiểm, Nam Cung Kỳ chật vật ló đầu ra từ lỗ chó, không ngờ một bóng ma thật lớn đã bao trùm lên trên đầu hắn.
"Tam hoàng tử điện hạ, đây là muốn đi đâu?"
Giọng nói kinh ngạc nhưng không có chút độ ấm vang lên trên đỉnh đầu, toàn thân Nam Cung Kỳ cứng đờ, khi thấy rõ người đứng trước mặt là Cố Thành Tiêu, mới thở phào nhẹ nhõm, vừa bò ra bên ngoài, vừa miễn cưỡng nở ra nụ cười tươi ứng phó với Cố Thành Tiêu.
"Thì ra là Cố đại ca!" Hắn vỗ vỗ bụi trên người, cảm khái, "Khi còn nhỏ ở nơi của mẫu phi ta thích nhất là cùng các cung nhân chơi trốn tìm, vừa rồi tâm huyết dâng trào muốn xem xem cái lỗ mình chui lúc bé có còn đó không, ha ha ha ha......"
Cố Thành Tiêu khẽ nhíu mày, không tỏ ý kiến, mà hỏi: "Hôm nay sinh thần Thư quý phi nương nương, Tam điện hạ không đi chúc mừng nương nương sao?"
"Bên trong đều là phu nhân tiểu thư, ngươi biết đó, ba nữ nhân một đài diễn, lỗ tai ta đều bị ồn điếc luôn rồi!" Nam Cung Kỳ bất đắc dĩ nói, khi lướt qua Cố Thành Tiêu, cười nói: "Ta còn có việc đi trước, lần tới lại tìm Cố đại ca uống rượu!"
Cố Thành Tiêu duỗi tay ngăn người lại, trầm giọng nói: "Tam điện hạ, Hoàng Hậu nương nương có lệnh, không được để bất luận kẻ nào rời khỏi cung Chiêu Đức."
Nụ cười trên mặt Nam Cung Kỳ cứng đờ, không vui nói: "Cố đại ca ngươi xác định ta cũng nằm trong vòng bất kỳ kẻ nào?"
Cố Thành Tiêu nghiêm mặt nói: "Tam điện hạ, Hoàng thượng vừa mới vào."
Nam Cung Kỳ trong lòng nhảy dựng, đáy mắt xẹt qua vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn ổn định biểu tình trên mặt, "Ta chỉ đùa với ngươi thôi, ta là đi lấy lễ vật, đợi lát nữa sẽ quay lại."
"Tam điện hạ, hoàng mệnh khó cãi"
Cố Thành Tiêu dầu muối đều không ăn, Nam Cung Kỳ tức giận đến đen mặt.
Hắn không biết chính là, hoàng đế so với hắn mặt càng hắc.
"Lý thái y, ngươi nói nữ tử này mang thai đã một tháng hơn?"
Thái y râu hoa râm mồ hôi lạnh ròng ròng: "Hồi Hoàng Thượng, tuyệt không phải giả!"
Tiểu thư phu nhân có mặt đều sợ ngây người, tất cả đều dùng ánh mắt khinh thường và kinh hãi nhìn Liễu Vân Khê quần áo tả tơi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hoàng Đế gầm lên: "Thái Tử!"
Cố Thanh Yến vẻ mặt đau khổ, kinh hồn bạt vía nhìn Liễu Vân Khê đang cúi đầu thật sâu, không thể tin hỏi: "Hài tử là của ai?!"
