Chương 100: Cố Thành Tiêu vậy mà lại trọng sinh!
Thời điểm Cố Thanh Yến tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn tối. Cậu ngủ cũng không bao lâu, chỉ khoảng trên dưới nửa canh giờ.
Đau nhức trên người không hề thuyên giảm, ngược lại giống như nghỉ ngơi không đủ, bả vai càng thêm bủn rủn.
Nam Cung Ngọc vốn không phải quý công tử được nuông chiều, tính cách có thể chịu khổ, nhưng cơ thể được nuông chiều từ bé này thì không. Vừa mới bắt đầu được mấy ngày nay, cậu bởi vì chán ngồi xe ngựa mà chọn cưỡi ngựa lên đường, không ngờ mới cưỡi được hai ngày, đùi trong bị ma sát nóng rát, cậu đành phải thay đổi, một đoạn đường cưỡi ngựa, một đoạn đường ngồi xe ngựa.
Sau đó lại màn trời chiếu đất, cơ thể được bảo dưỡng tốt này nới dần chậm rãi thích ứng với cuộc sống hành quân khắc nghiệt.
Một trận tiếng động vang lên, có người xốc doanh trướng đi vào, Cố Thanh Yến giương mắt nhìn lên, nam nhân thân hình cao lớn, mày kiếm nhíu chặt bưng chén thuốc hướng về phía cậu.
Ở một khắc mắt đối mắt với nam nhân, Cố Thanh Yến dời tầm nhìn trước một bước, tiếp tục nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cố Thành Tiêu hơi khựng bước chân, môi mỏng hơi mím, đi đến mép giường ngồi xuống.
Cố Thanh Yến cuộn tròn thân mình, vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt phức tạp nhìn vào khuôn mặt được ánh nến chiêu rọi xinh đẹp động lòng người, hầu kết Cố Thành Tiêu lăn lăn, khẽ mở miệng gọi: "Điện hạ dậy đi, nên uống thuốc rồi."
Lời này trước đó không lâu mới nghe qua, bất quá người gọi cậu là nữ nhân tâm địa ác độc kia.
Cố Thanh Yến làm bộ không nghe thấy, lông mi dài và dày bao trùm lấy gò má trắng nõn, tạo thành một cái bóng nhỏ.
Cố Thành Tiêu nâng tay lên, chần chờ một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên người Cố Thanh Yến.
"Điện hạ, đợi lát nữa thuốc sẽ nguội, nên uống thôi, ta biết ngài tỉnh rồi."
Lông mi Cố Thanh Yến run rẩy, qua hồi lâu mới không tình nguyện mở mắt ra, cậu lạnh lùng liếc Cố Thành Tiêu, hỏi: "Ta không có bệnh, vì sao phải uống thuốc?"
"Chén thuốc này không phải là thuốc độc chứ?"
Nam nhân đột nhiên cứng đờ, đôi mắt đen lóe lên bi ai, gương mặt góc cạnh rõ ràng nháy mắt căng cứng, cả người như một cây cung bị kéo căng đến cực hạn cảm giác vô cùng áp bách. Y gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thanh Yến, giọng nói khàn khàn nặng nề lại chứ đầy thận trọng: "Điện hạ, đừng nói đùa như vậy."
Cố Thanh Yến chuẩn xác bắt được thần sắc khác thường của y, trong lòng thầm thốt một tiếng quả nhiên, trên mặt lại cười lạnh nói: "Ta cùng Cố tướng quân giao tình còn chưa tốt đến mức có thể nói đùa loại chuyện như vậy nhỉ?"
Cố Thành Tiêu đột nhiên siết chặt nắm tay, không nói hai lời, lập tức quỳ xuống, cúi đầu khàn giọng nói: "Thần có tội, xin Thái Tử trị tội!"
"Cố đại tướng quân có tội gì? Là cô phiền ngươi thôi." Cố Thanh Yến âm dương quái khí nói.
Cố Thành Tiêu hít sâu một hơi, còn muốn tiếp tục thuyết phục, Cố Thanh Yến đã không nóng không lạnh ra lệnh: "Cô mệt mỏi rồi, Cố đại tướng quân mời trở về cho."
Cố Thành Tiêu thấy cậu nhắm lại mắt, một bộ lạnh nhạt "Ta không muốn nói chuyện, đừng tới làm phiền ta", môi mỏng hơi hé ra, cuối cùng mím môi đứng dậy, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, Cố Thanh Yến mới một lần nữa mở to mắt.
Cậu nhìn ra hướng cửa doanh trại, khóe môi cong cong.
Trước đây vốn đã nghi ngờ nam nhân có phải đã nhìn thấy hình ảnh chết thảm của Nam Cung Ngọc hay không, kết quả chỉ một câu thuốc độc đã chứng minh phỏng đoán của cậu hoàn toàn chính xác!
Cố Thanh Yến cảm thấy rất kinh ngạc nhưng hơn cả là cảm thấy ngoài ý muốn.
Cậu là chấp hành nhiệm vụ nên được hệ thống trợ giúp đưa xuyên đến thế giới này, thay Nam Cung Ngọc sống lại, nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ tới Cố Thành Tiêu vậy mà lại trọng sinh!
Này có tính là đại BUG không?
Cố Thanh Yến nhướng mày: "Hệ thống, ra đây."
Lúc này hệ thống không giả chết nữa, trả lời cậu rất nhanh.
【 Tôi ở đâu, ký chủ. 】
"Thế giới này ngoại trừ tôi, không còn người thứ hai xuyên không chứ?"
【 đúng vậy, ký chủ. 】
"Ngươi chắc chắn thế giới này không có dị thường?"
【 thế giới này mọi thứ đều rất bình thường. 】
Ý cười trong mắt Cố Thanh Yến phai nhạt, thầm mắng một câu, hệ thống rác rưởi.
Đến đây, cậu nghi ngờ cậu bị trói buộc trong một sản phẩm lỗi. Nhưng không sao cả, chỉ cần hệ thống không trì hoãn, không giở trò, cậu vẫn có thể tạm thời cùng hệ thống chung sống hoà bình.
Nói trở lại Cố Thành Tiêu vì sao lại trọng sinh? Không thể nghĩ được nguyên nhân cũng tra không ra, nhưng cục diện không thể nghi ngờ là đối với cậu rất có lợi.
Mấy ngày nay bị nghẹn họng, phải tìm một nơi thật tốt để xả giận!
Vì thế, Cố Thanh Yến lại làm ra một chuyện kinh thiên động địa.
Lần đầu tiên hai quân giao chiến, quân địch chết lẫn bị thương nghiêm trọng tạm thời thu binh, mấy ngày sau điều chỉnh tốt lại đến khiêu chiến, Cố Thanh Yến muốn tự mình lãnh binh xuất chiến, lại bị các tướng lĩnh đồng thời ngăn cản.
Hai bên giao chiến từ chiều đến tối, bầu trời xám xịt bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ.
Trên chiến trường máu thịt bay tứ tung, hơn nữa cơn mưa phùn đến, càng làm cho cảnh tưởng đặc biệt bi tráng thê thảm.
Quân địch lại lần nữa thất bại, Đại Diệu thu binh bảo dưỡng.
Màn đêm buông xuống, Cố Thanh Yến đi dạo một vòng trong doanh địa, khi trở về thấy vài tướng lĩnh từ lều tướng quân Cố Thành Tiêu bước ra.
Cậu nhìn chuẩn một người, lặng lẽ đi theo đối phương đến bên ngoài lều.
"Lý tướng quân......"
Đối phương sợ tới mức run run, cười gượng nói: "Điện hạ đã trễ thế này sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Thái Tử đại diện thiên tử an ủi tướng sĩ biên cảnh, tướng sĩ trấn giữ biên cảnh vui mừng khôn xiết, đặc biệt Thái Tử văn võ song toàn, ngày thường khiêm tốn với mọi người, lên chiến trường không chút rụt rè, một ngựa một kiếm anh dũng vô cùng, quân đoàn đều rất thích Thái Tử, chính thân phận giám quân của Thái Tử chỉ là vật trang trí, thời điểm thảo luận quân tình sẽ không gọi cậu, trong lòng một vài tướng sĩ có chút áy náy.
"Lý tướng quân, hiện tại ngươi định đi làm nhiệm vụ sao?"
Lý tướng quân không có chút phòng bị nào với Cố Thanh Yến, lập tức gật đầu, đem sắp xếp của Cố Thành Tiêu nói ra: "Tướng quân lệnh cho ta lãnh binh trong đêm tập kích Nam Man......"
"Thì ra là thế." Cố Thanh Yến gật gật đầu đã hiểu, nói với Lý tướng quân, "Có chuyện muốn thỉnh giáo Lý tướng quân, không biết tướng quân có tiện hay không?"
Lý tướng quân ngẩn người, sau đó gật đầu lia lịa.
Hóa ra hắn cũng được Thái Tử thỉnh giáo! Ha ha ha, ngày mai hắn nhất định phải ở trước mặt các huynh đệ khoe mẽ một phen!
"Nơi này gió lớn, không bằng tiến thêm một bước nói chuyện?"
Lý tướng quân vội vàng nhấc rèm cửa lên: "Điện hạ, mời!"
Cố Thanh Yến mỉm cười đi vào, lại mỉm cười đi ra.
Sau thời gian nửa nén hương, lính thân tín của Lý tướng quân đi vào giải cứu Lý tướng quân bị trói bằng dây thừng trên ghế, miệng thì bị bịt vải.
Lý tướng quân chạy té khói vào doanh trướng chỉ huy, đại kinh thất sắc hô: "Không hay rồi, đại tướng quân!"
"Thái Tử điện hạ mang theo hộ vệ tập kích quân địch trong đêm, muốn lấy cái đầu trên cổ chủ soái Cát Hồ!"
