Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 7




Ra khỏi văn phòng, Lục Trình An nhìn đồng hồ, đã gần tới giờ tan làm, anh cũng lười quay lại phòng làm việc nên dứt khoát lái xe tới nhà hàng.

 

Trên sân thượng nằm ở tầng cao nhất của một nhà hàng ven sông, lúc Lục Trình An đến nơi thì trời đã sẩm tối, không trung u ám, dường như gió đêm cũng bị nhiễm cái nóng nực của ban ngày.

 

Trên sân thượng, bàn nào cũng có một ngọn đèn nhỏ toả ánh sáng trắng mờ, bên kia sông, ánh đèn nê-ông rực rỡ nối liền thành một dải.

 

Chẳng mấy chốc, anh đã tìm thấy Lương Diệc Phong. Chờ tới khi anh yên vị trên ghế, nhân viên mới bắt đầu bưng thức ăn lên.

 

Ăn được một nửa, Lương Diệc Phong nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy thì bình tĩnh nói với Lục Trình An: "Cậu làm giúp tôi một chuyện đi."

 

Dạo này Lục Trình An phải giải quyết rất nhiều vụ án nên vô cùng quyết đoán từ chối.

 

Lương Diệc Phong cũng không giận: "Thế thôi, để tôi nhờ người khác tìm nhà hộ Triều Tịch vậy."

 

"Chờ đã…"

 

Lục Trình An nhướn mày: "Triều Tịch?"

 

Trước mặt hai người đều có một ly vang đỏ, ánh đèn nê-ông cách đó không xa hắt lên thành ly tăng thêm độ sâu cho sắc đỏ. Lương Diệc Phong giơ ly rượu lên, ánh sáng và bóng tối bên trong nhẹ nhàng hòa lẫn, sau đó bị màu của rượu nuốt chửng.

 

Lục Trình An giữ cổ tay anh ấy lại: "Ban nãy ai gọi cho cậu đấy?"

 

"Triều Tịch." Lương Diệc Phong bình tĩnh đáp.

 

Lục Trình An cười khẽ, như đi guốc trong bụng: "Là Chung Niệm đúng không?"

 

Lương Diệc Phong: "Ừ."

 

"Triều Tịch nhờ Chung Niệm tìm nhà giúp à?"

 

"Chính xác."

 

"Lần trước cô ấy có nói với tôi sẽ trở về vào cuối tháng." Anh cúi đầu thì thào, vài giây sau lại nói: "Ngày mai tôi sẽ đưa chìa khóa nhà cho Chung Niệm."

 

Lương Diệc Phong cúi đầu nhấp một ngụm, rượu chảy xuống họng, trong mắt ánh lên tia sáng sắc lạnh: "Đưa cho cô ấy làm gì?"

 

Lục Trình An: "Ý cậu là?"

 

"Sao cậu không đưa thẳng cho người cần luôn?" Anh ấy đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại để trên bàn lên nhấn vài số, chưa đến vài giây sau, điện thoại của Lục Trình An đã đổ chuông.

 

Anh mở ra xem… Là thông tin chuyến bay về nước của Triều Tịch.

 

Gió đêm khẽ thoảng qua, sóng gợn mặt sông, anh nhếch môi cười tươi: "Cảm ơn."

 

Lương Diệc Phong đẩy gọng kính, trên mặt hiện rõ vẻ thờ ơ.

 

 

Hôm nay đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

 

Giang Ngư lên Hotsearch.

 

Tuy mấy năm nay cô ấy đã phấn đấu trở thành người mẫu quốc tế nhưng suy cho cùng cái nghề người mẫu cũng nằm ngoài rìa giới giải trí, không dấy nổi dù chỉ là gợn sóng. Chẳng biết thế nào cô ấy lại lên Hotsearch vì tai tiếng, đối tượng của vụ tai tiếng là Lâm Bỉnh Dương.

 

Khoảng mấy năm trước, Lâm Bỉnh Dương vẫn còn là một diễn viên không tên không tuổi. Nhưng đến đầu năm nay, anh ta may mắn nổi lên nhờ một bộ phim thần tượng về tình yêu học đường, chỉ trong mấy hôm ngắn ngủi đã lắc mình thành bạn trai quốc dân, giá trị con người cũng nước lên thì thuyền lên, tóm lại hiện đang trong giai đoạn thăng tiến.

 

Có điều Triều Tịch không biết anh ta.

 

Sinh viên ngành Y có rất ít thời gian rảnh, thay vì xem phim thần tượng chẳng thà ngồi nhìn phẫu thuật sọ não còn hơn.

 

Cô quay sang hỏi Giang Ngư: "Em quen bạn trai khi nào thế?"

 

Giang Ngư: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi."

 

Giang Yên lắc đầu: "Rõ ràng là anh ta đang theo đuổi chị."

 

Triều Tịch: "Thật không?"

 

Giang Ngư chẳng còn sức để phản bác, mệt mỏi gật đầu, sau đó cau mày bàn bạc với quản lý cách giải quyết.

 

Triều Tịch rảnh rỗi ngồi lướt album trong điện thoại, Giang Yên duỗi cổ nhìn, đập vào mắt là một nùi ảnh phẫu thuật máu chảy lênh láng, dọa cô ấy sợ đến chửi thề, vội quay đầu qua chỗ khác, lại hỏi: "Chị này, chị không thấy sốt ruột hả?"

 

Triều Tịch: "Sốt ruột cái gì cơ?"

 

"Vụ tai tiếng đó." Lúc này Giang Yên chợt nhớ ra cô từng ở nước ngoài một thời gian dài nên hẳn là không có nhiều thường thức về cuộc sống trong nước, bèn ngồi phổ cập kiến thức cho cô: "Chuyện ồn ào tới mức lên cả Hotsearch chứng tỏ sự việc lần này chấn động lắm, có lẽ bây giờ dưới nhà trọ của chị Tiểu Ngư đã có một đống lớn chó săn ngồi túc trực, không chừng lát nữa xuống máy bay sẽ xuất hiện một lượng lớn phóng viên và người hâm mộ chặn chúng ta đấy."

 

Triều Tịch gật đầu: "Chị biết mà."

 

Cô cũng chẳng phải kiểu người sống cách biệt hoàn toàn với mạng xã hội, đương nhiên cũng lường trước được thứ chờ đón họ sau khi xuống máy bay là gì.

 

Cô mở Weibo lên ấn vào Hotsearch, tiêu đề về tình yêu giữa Giang Ngư và Lâm Bỉnh Dương trong đấy chỉ có mỗi một bức ảnh chụp ở bãi đậu xe. Trên ảnh, cả hai người đều đội mũ, đứng sóng vai, cách nhau tầm khoảng một gang tay.

 

Là một bức ảnh vô cùng bình thường.

 

Chi tiết ám muội nằm ở bài phỏng vấn Lâm Bỉnh Dương nhận lúc trước, trong đó có nhắc tới tiêu chuẩn kén vợ của anh ta.

 

Anh ta trả lời thế này: “Dáng cao, tóc ngang vai, mắt một mí, tốt nhất là người trong giới.”

 

Giang Ngư đáp ứng đủ hết các tiêu chí ấy.

 

Song cư dân mạng lại chú ý nhiều tới một điểm khác, đó là… Điếu thuốc trên tay Giang Ngư.

 

Cô ấy còn chưa đầy hai mươi tuổi nhưng động tác trông rất thuần thục, mặt mày tái nhợt, từ biểu cảm cho đến quầng thâm dưới mắt đều lộ rõ vẻ mỏi mệt.

 

Bình luận bên dưới Hotsearch toàn là những lời chửi mắng Giang Ngư, nói cô ấy còn nhỏ đã bày đặt hút thuốc, còn chê cô ấy không xứng với Lâm Bỉnh Dương.

 

Bên Weibo của Giang Ngư cũng tương tự, dưới bài đăng mới nhất đã có hơn chục nghìn bình luận và cái nào cũng mắng rất khó nghe.

 

Triều Tịch lo lắng nhìn Giang Ngư.

 

Chừng nửa tiếng sau, Giang Ngư mới cất điện thoại.

 

Lúc này Giang Yên đã ngủ ngon lành trên ghế ngồi, khoang hạng nhất tĩnh lặng vô cùng, chỉ nghe thấy mỗi âm thanh máy bay đang hoạt động. 

 

Triều Tịch nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Trần Miểu nói sao em?"

 

Trần Miểu là quản lý của Giang Ngư.

 

Giang Ngư cau mày: "Chị ấy bảo đang liên lạc với bộ phận quan hệ công chúng nhưng tình hình trong nước không mấy khả quan, chờ máy bay hạ cánh chúng ta hãy tách ra, chị Miểu sẽ dẫn theo vệ sĩ và trợ lý tới đón em, hôm nay em không về nhà mà qua chỗ chị Miểu ở tạm, hai người cứ về trước đi."

 

Triều Tịch gật đầu, sau đó cẩn thận dặn dò: "Đừng xem điện thoại nữa, trong đó chỉ toàn một đám người chẳng biết gì về em còn thích nói bậy nói bạ, không cần để ý họ làm gì, biết chưa?"

 

Giang Ngư mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Giọng Triều Tịch rất nhẹ, vừa chậm rãi vừa êm dịu: "Còn nhớ những lời chị khuyên lúc em mới vào giới giải trí không? Một ngày nào đó, câu từ tán dương em nhận được sẽ biến thành lời chửi bới cay nghiệt. Thế nên đừng vì vài câu khen ngợi mà trở nên lười biếng, không có chí tiến thủ nhưng cũng đừng tự nghi ngờ bản thân chỉ vì nghe thấy người khác mắng chửi mình. Họ là ai? Họ chỉ là một đám người dưng chẳng có chút quan hệ gì tới cuộc sống của em. Vì vậy đừng quá để bụng làm gì, chỉ cần em không làm ra chuyện hổ thẹn với lương tâm là được, biết chưa em?"

 

Cô vốn không quen với vai trò dạy dỗ ân cần thế này, Giang Ngư nhìn cô, lại liên tưởng đến những gì cô đã trải qua, chợt cảm động vô cùng, khóe mắt cũng cay cay. Cô ấy khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

 

Sau khi máy bay hạ cánh, Giang Ngư đội mũ đeo khẩu trang, sau đó cách xa khỏi hai người bọn cô. Quản lý và trợ lý của cô ấy đang đứng chờ ngay tại lối ra. Chỉ không ngờ trong sân bay đã có rất nhiều phóng viên chực chờ sẵn từ lâu.

 

Triều Tịch cau mày, quay đầu nhìn về phía lối ra. Tuy Giang Ngư đã che chắn kín mít nhưng dáng người cao gầy và khí chất lạnh lùng thong dong đó lại quá đỗi đặc biệt, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng nhận ra rồi. 

 

Quả nhiên, đám đông xung quanh tức tốc lao tới.

 

Trong sân bay vốn đã đông đúc tấp nập, giờ phóng viên và người hâm mộ còn đồng loạt đổ xô về một hướng, khiến dòng người xô đẩy tới lui. Vai trái của Triều Tịch bị ai đó húc mạnh, cả người lảo đảo, khi sắp ngã sấp mặt đến nơi…

 

Bỗng nhiên, trong tầm mắt cô xuất hiện một cánh tay, bên hông bị ai đó ôm siết lấy, hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng quanh đầu mũi, cô rơi vào một vòng tay ấm áp.

 

Sau khi ổn định lại cơ thể, cô cũng nhìn rõ thân ảnh của người đỡ lấy mình. Người đó mặc vest màu đen, trên ngực cài huy chương khắc năm chữ "viện kiểm sát Trung Quốc" màu đen nổi bật trên nền đỏ.

 

Cô như nhận ra điều gì, vô thức muốn đẩy người kia ra.

 

"Sao vừa gặp đã nhà vào lòng tôi rồi vậy?" Giọng đối phương trầm khàn, tới cả câu nói đùa cũng toát lên sự thành thục và ung dung đầy nam tính.

 

Quả nhiên là anh.

 

Triều Tịch cụp mắt.

 

Trong đám đông dày đặc, ngày càng có nhiều người tràn về phía này, Lục Trình An kéo cô qua một bên, tiện tay vớt luôn Giang Yên đang sững sờ bên cạnh.

 

Triều Tịch hướng mắt nhìn về phía biển người, cảm giác khó chịu dần ngoi lên trong lòng.

 

Lục Trình An nhận ra sự bất an của cô, trầm giọng hỏi: "Sao vậy em?"

 

Triều Tịch không biết phải nói với anh thế nào.

 

Giang Yên đứng bên cạnh túm tay áo cô, giật nhẹ, vừa lo vừa hoảng hỏi: "Làm thế nào bây giờ, hình như chị Tiểu Ngư bị kẹt bên trong, không ra được rồi thì phải. Chị ơi, mình phải làm gì đây?"

 

Lục Trình An: "Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Giang Yên luống cuống giải thích: "Người đang bị đám phóng viên bao vây đó là chị của em." Trông cô ấy như sắp khóc tới nơi: "Hình như chị ấy không thoát ra được, đàn anh Lục à, phải làm sao bây giờ?"

 

Lục Trình An quay qua nhìn Triều Tịch: "Em quen hả?"

 

Triều Tịch gật đầu: "Giang Ngư."

 

Anh ngẫm ngợi vài giây rồi nói: "Chắc bảo vệ ở sân bay sẽ tới ngay thôi."

 

Đúng như những gì anh đoán, chẳng mấy chốc bảo vệ đã chạy tới, có điều số lượng người hâm mộ và phóng viên thật sự quá đông, chỗ quản lý của Giang Ngư đậu xe lại cách đó một khoảng tương đối xa. Đám đông quấn lấy Giang Ngư, hỏi liên thanh hết câu này tới câu khác, vô số giọng nói đè lên nhau, xen lẫn bên trong là vài câu cực kỳ khó nghe.

 

Triều Tịch lúc này đã chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm lý do Lục Trình An xuất hiện ở đây, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt hết trên người Giang Ngư. Dòng người đông đúc khiến cô tìm không thấy Giang Ngư nhưng cô có thể mường tượng được tâm trạng của cô ấy lúc này.

 

Chắc hẳn đang vừa cuống vừa bực vì bị mọi người xô đẩy ép hỏi nhưng lại chẳng có cách nào phản bác.

 

Từng lời lẽ cay nghiệt liên tục vang lên.

 

Đúng lúc này, giữa đám đông bỗng vọng ra tiếng thét chói tai.

 

Có người hét lớn: "Cô ấy ngã rồi!"

 

Nghe vậy, Triều Tịch lập tức liều mình xông tới, dùng hết sức bình sinh cố đẩy đám đông ra, chen vào đến trung tâm.

 

Quần áo trên người Giang Ngư xộc xệch hết cả, mũ cũng chẳng biết rớt đi đâu, tóc tai thì tán loạn, Triều Tịch ôm lấy cô ấy, ghé sát vào tai, bình tĩnh dỗ dành: "Đừng sợ, có chị ở đây rồi."

 

Giang Ngư run rẩy gọi: "Chị."

 

Triều Tịch: "Chị đây, em đứng dậy được không?"

 

"Dạ được."

 

"Vậy thì tốt."

 

Giang Ngư đứng lên.

 

Các phóng viên bên cạnh vẫn tiếp tục giơ mic xông tới, thậm chí cái mic sắp đâm trúng mặt cô: "Cô là ai?"

 

"Cô có quan hệ gì với Giang Ngư?"

 

"Sao cô lại đột ngột xông tới?"

 

"Xin hỏi cô có biết chuyện tình cảm giữa Giang Ngư và Lâm Bỉnh Dương không?"

 

"..."

 

"..."

 

Triều Tịch không trả lời câu nào, tay ôm hờ lấy Giang Ngư, sau đó cởi khẩu trang, đeo lên cho cô ấy.

 

Cô còn chưa kịp ngước mặt lên, cảnh vật xung quanh bỗng tối sầm lại, hoá ra đỉnh đầu bị phủ một chiếc áo khoác.

 

Giữa tiếng tra hỏi ồn ào, giọng nói to rõ của Lục Trình An truyền thẳng vào tai: "Xin lỗi, làm ơn cho qua."

 

Đám phóng viên lại bùng nổ.

 

"Anh là ai?"

 

"Anh có quan hệ gì với Giang Ngư?"

 

"Anh là bạn trai của Giang Ngư à?"

 

"Thế anh có biết Giang Ngư ngoại… Chuyện giữa cô ấy với Lâm Bỉnh Dương không?"

 

Lục Trình An khoác hờ tay qua người Triều Tịch, vừa ôm vừa đẩy đám đông ra, vững vàng tiến về phía trước. Anh nghiêm mặt, gần như ghé sát rạt vào tai Triều Tịch để nói chuyện, dù cách một lớp vải nhưng nhiệt độ cơ thể anh vẫn hun vành tai cô đỏ bừng: "Đừng thò đầu ra, em cũng đâu muốn để quá nhiều người biết chuyện mình về nước đúng không?"

 

Tay kia của Triều Tịch vẫn nắm lấy Giang Ngư, nửa người bị anh ôm vào trong lòng, nghe vậy, cô khẽ cọ mặt vào lòng anh.

 

Lục Trình An: "Triều Tịch, cứ yên tâm đi theo tôi, đừng sợ, tôi sẽ dẫn em đến nơi an toàn."

 

Trước mắt tối đen như mực, chỉ khi cúi đầu mới nhìn thấy được một phần của con đường dưới chân.

 

Cô hoàn toàn mù tịt về con đường phía trước, tất cả đều chìm trong mờ mịt nhưng chưa bao giờ trái tim cô lại hừng hực sôi trào như hiện tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng