Tin đồn tình ái giữa Giang Ngư và Lâm Bỉnh Dương lên hotsearch một thời gian rất dài.
Cô bắt đầu rơi vào giai đoạn khép kín.
Mặc dù phòng quan hệ công chúng của cả hai công ty đều ra mặt làm rõ mối quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn thuần là bạn bè nhưng vẫn có không ít fans của Lâm Bỉnh Dương chạy đến dưới Weibo của Giang Ngư để lại bình luận, sỉ nhục cô.
Họ quấy rối ở tin nhắn riêng Weibo, gửi cho cô những bức ảnh đáng sợ như chuột chết gián chết để đe dọa cô, dùng thái độ cao ngạo để hạ thấp từ gia đình đến học vấn của cô, rồi đến cả con người cô.
Giang Ngư là người của công chúng, rất nhiều thông tin đều được công khai, ngay cả khi không công khai, thì thời đại internet bây giờ phát triển như thế này, người thực sự muốn biết sẽ có nhiều cách để biết.
Trước kia tính cách của cô không phải như vậy.
Khi còn đi học, rất nhiều người biết cô là trẻ mồ côi nên rất bài xích cô.
Trẻ con chừng bảy tám tuổi, nghe gió sẽ thành mưa.
Chỉ một câu "Con bé đó là trẻ mồ côi, ba mẹ nó chẳng ai cần nó đâu.", ánh mắt mọi người nhìn cô đã thay đổi, họ luôn cảm thấy trên người cô mang theo thứ gì đó bẩn thỉu, cho nên mới khiến cả ba mẹ ruột cũng vứt bỏ cô.
Hay nói cách khác, cô chính là thứ bẩn thỉu.
Họ bài xích cô, tránh cô thật xa, ngay cả sách bài tập cũng không muốn để chung chỗ với cô.
Cô không có bạn cùng bàn, luôn ngồi ở góc cuối cùng trong lớp.
Trong các hoạt động nhóm giờ thể dục, cô là người bị bỏ rơi, khi giáo viên thể dục hỏi "Tại sao không có ai vào nhóm với Giang Ngư?" thì sẽ có tiếng nói rất khẽ vang lên từ đám đông: "Xui xẻo lắm."
Giang Ngư ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ánh mắt bọn họ nhìn cô, vừa ghét bỏ vừa ghê tởm.
Sau khi hai từ đó vang lên, trên mặt bọn họ đều treo nụ cười.
Dường như rất tán thành với cách nói đó.
Theo thời gian, cô không còn dám nói chuyện với người khác nữa, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám. Bởi vì chỉ cần cô ngẩng đầu lên, sẽ nhìn thấy không ít người đang chỉ trỏ về phía cô, trong ánh mắt chứa đầy vẻ chán ghét, nói ra những lời sắc bén như lưỡi dao, đâm một phát thật mạnh vào xương sống cô: "Đến cả ba mẹ của nó còn không cần nó."
Về sau.
Dường như ở trong mắt mọi người, bị ba mẹ ruột bỏ rơi đồng nghĩa với việc người đó là tội nhân tội ác tày trời, vì thế Giang Ngư bị gán cho nhiều tội danh vô căn cứ.
"Trên người cô ta hôi hám lắm, chấy còn bò lung tung trên đầu cô ta."
"Tôi ngồi cách cô ta ba hàng ghế phía trước mà có thể vẫn ngửi thấy mùi hôi chân từ chỗ cô ta."
"Cô ta còn có thói ăn cắp tiền đấy."
"Cô ta không thèm làm bài tập kìa."
"Quần áo của cô ta toàn nhặt từ bãi rác về."
Giang Ngư không hiểu, rõ ràng cô chẳng làm gì cả, nhưng tại sao cô lại phải chịu nhiều sự công kích vô căn cứ như vậy, rõ ràng người đối mặt với cô chỉ là một đám người cùng lứa tuổi, bọn họ còn chưa học được cách phân biệt đúng sai nhưng đã học được cách dùng những lời độc địa nhất để suy đoán về cô, tấn công cô và làm tổn thương cô.
Hơn nữa việc sinh ra vốn không phải điều cô có thể lựa chọn.
Cô bị vứt vào cô nhi viện ngay từ khi mới sinh, viện trưởng nói rằng khi cô bị vứt đến cô nhi viện, thậm chí còn chưa đầy tháng tuổi.
Giang Ngư đã từng vô số lần căm hận ba mẹ ruột của mình, rõ ràng chưa từng mong đợi cô đến, tại sao còn chấp nhất sinh cô ra như vậy, ép cô phải cảm nhận những nỗi đau đớn và tổn thương này, khiến ngay cả thứ tình thân cơ bản nhất cô cũng không thể có được.
Ngay cả viện trưởng, một người không có chút quan hệ huyết thống nào với cô còn có thể đối xử với cô tốt như vậy, tại sao ba mẹ ruột- những người đáng lẽ phải đối xử với cô nhất trên đời - lại nhẫn tâm vứt bỏ cô.
Giang Ngư không hiểu.
Cô vẫn luôn sống trong thấp hèn và tuyệt vọng.
Cô tưởng rằng chỉ cần mình sống thật khiêm nhường, giống như một con kiến không tranh không giành âm thầm không tiếng động, vậy thì người khác sẽ không còn quấy rầy cô nữa.
Nhưng sách của cô để trong ngăn bàn học bị người ta ném vào thùng rác, khi cô ăn cơm thì người ta đổ thức ăn thừa vào bát cô, giờ ngủ trưa thì lấy kéo cắt tóc cô.
Trò đùa dai liên tiếp xảy ra.
Cô giống như bị người ta bóp chặt sau gáy, ngay cả thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Cái hôm gặp được Triều Tịch là lúc cô quyết tâm kết thúc tất cả mọi chuyện.
Chỉ cần chết đi, mọi thứ sẽ kết thúc.
Vì thế cô nghĩ, cứ chết đi như vậy là xong.
Cô trộm lấy một con dao.
Bởi vì là lần đầu làm chuyện này, cô luôn cảm thấy bất an trăm bề, trong ánh mắt chứa đầy vẻ hoảng loạn, vội vã bước đi chạy khỏi hiện trường, vừa mới đi qua con ngõ, cô đã đâm sầm vào một người.
Con dao giấu trong túi cứ thế rơi xuống dưới.
Giang Ngư vội vàng nhặt lên, cúi đầu, ngập ngừng lí nhí nói một câu xin lỗi: "Xin lỗi ạ."
Khi cô định rời đi thì bị người ta giữ lại.
Triều Tịch: "Cô bé ơi?"
Giang Ngư không quay đầu lại.
"Người trong nhà bảo em mua à?"
"Ừm." Cô ngơ ngác gật đầu.
Triều Tịch bước đến trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống, khi nhìn rõ khuôn mặt Giang Ngư, rõ ràng sững người.
Cô bé này có ngũ quan thanh tú nhưng trên mặt có vết xước rất nhạt, lông mày bị người ta vẽ bằng bút đen, tóc mái bị cắt lởm chởm, lại nhìn ra đằng sau, độ dài tóc cũng cũng không đồng đều.
Quần áo cũng bẩn thỉu, có dấu vết rõ ràng bị người ta dùng kéo cắt.
Hốc mắt Triều Tịch lập tức đỏ lên: "Đưa dao cho chị nhé, được không?"
Giang Ngư lắc đầu.
Triều Tịch giơ tay định lau mặt cho cô, cả người cô gái trước mắt đột nhiên run lên, né tránh lùi về sau một bước, như thể đã bị tấn công, đến khi ngước mắt lên, trong mắt có sự sợ hãi, khiếp đảm, đôi môi mím chặt, trong thần thái có sự khao khát.
Niềm khao khát không bị tổn thương.
Triều Tịch hít một hơi, dịu dàng nói: "Chị sẽ không làm tổn thương em đâu, đưa con dao cho chị được không?"
"... Không." Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu.
Triều Tịch: "Em mấy tuổi rồi?"
Cô không lên tiếng.
Im lặng vài giây, Triều Tịch đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi cô: "Em đã ăn bánh kem chưa, chị mời em đi ăn bánh kem nhé? Đến tiệm bánh bên cạnh đó, em có ngửi thấy mùi thơm không? Có phải mùi rất thơm không, chị dẫn em đi ăn được không? Chúng ta có thể ăn ngay trong tiệm, chị hứa là sẽ không làm gì em đâu, chị chỉ muốn ăn bánh kem thôi nhưng một chiếc bánh kem thì quá to, chị không thể ăn hết được, em có thể vào giúp chị ăn một phần không?"
Lúc đó Triều Tịch đã rời khỏi nhà họ Quý rồi, rõ ràng bản thân cô ấy cũng đang nghèo túng đến cực điểm nhưng vẫn còn tâm trí để quan tâm đến người không liên quan gì đến mình.
Có những người, có lẽ, sinh ra trên đời này là để cứu giúp người khác.
Có lẽ vì còn nhỏ tuổi, có lẽ vì mùi hương thơm ngào ngạt từ tiệm bánh kem kia quá hấp dẫn, hoặc cũng có thể vì người đứng trước mặt quá xinh đẹp, không hề giống một kẻ lừa đảo.
Giang Ngư gật đầu, đi theo Triều Tịch qua đó.
Sau này, Giang Ngư có trở lại ăn bánh kem của tiệm bánh đó, thực sự nó không ngon một chút nào, nơi này chỉ dùng loại bơ thực vật rẻ tiền ngập tràn hương liệu. Tuy nhiên, đối với Giang Ngư vào thời điểm ấy, chiếc bánh kem đó chính là món ngon nhất trên đời.
Ngon đến mức, cô ăn một miếng rồi không bao giờ nỡ ăn nữa.
Triều Tịch hỏi cô: "Sao em không ăn nữa?"
Giang Ngư rụt rè sợ sệt nói: "Chị ơi, em có thể mang về cho em gái em ăn không?"
Triều Tịch sửng sốt.
Giang Ngư: "Đây là lần đầu tiên em được ăn bánh kem ạ."
Triều Tịch nghĩ một lúc, đột nhiên bật cười nói: "Được chứ nhưng em phải đồng ý với chị một việc, chị mới có thể cho em mang bánh kem về cho em gái em ăn."
"Việc gì ạ?"
"Để chị mang bánh kem cho em ấy."
Giang Ngư do dự một chút.
Triều Tịch rút một tờ giấy ra, rồi lại hỏi xin chủ quán một cốc nước ấm, thấm giấy với một chút nước, trước khi lau mặt cho Giang Ngư, cô ấy nói: "Chị lau mặt cho em, có được không?"
Động tác của cô ấy rất nhẹ nhàng, lại dịu dàng, từng chút từng chút lau đi vết mực trên mặt Giang Ngư.
"Được rồi, em trông xinh đẹp thật đấy." Triều Tịch thu tay về, vứt tờ khăn giấy vào thùng rác, ánh mắt quay lại, lập tức nhìn thấy trên khuôn mặt cô bé trước mặt tràn đầy nước mắt.
Cô bé chạy xuống khỏi chỗ ngồi, nắm chặt lấy tay áo cô ấy, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Chưa kịp để Triều Tịch phản ứng lại, cô ấy đã thấy cô quỳ xuống: "Chị ơi, chị dẫn em đi được không, chị dẫn em đi đi, được không ạ?"
Không chỉ có Triều Tịch, mọi người trong tiệm bánh đều bị cảnh này làm kinh ngạc.
Triều Tịch ngồi xổm xuống, dùng tay lau mặt cô, kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cô bé?"
Nhưng Giang Ngư không nói gì nữa, chỉ là tay nắm chặt áo Triều Tịch không buông ra.
Qua một lúc lâu, cuối cùng cô mới bình tĩnh lại.
Triều Tịch: "Những miếng bánh còn lại này, mang về cho em gái em ăn nhé?"
Giang Ngư gật đầu.
Cô ấy đóng gói những miếng bánh này lại, cúi đầu thấy gân xanh nổi lên trên tay Giang Ngư vì dùng sức, Triều Tịch không nhịn được bật cười, cô ấy xoa đầu Giang Ngư, nói: "Nắm tay chị được không?"
Nhưng Giang Ngư lắc đầu.
"Tại sao?"
"... Bẩn ạ." Cô hèn mọn cúi đầu thấp hơn, dụi dụi khóe mắt cay xè: "Rất bẩn."
Nhưng Triều Tịch hoàn toàn không chê: "Bẩn chỗ nào chứ?"
Nói xong, cô ấy kéo tay Giang Ngư đang nắm chặt ra khỏi ống tay áo, sau khi nhìn thấy bàn tay của cô, cô ấy thực sự sửng sốt... Kẽ móng tay chứa đầy cát đen như mực, mu bàn tay có vết dao cứa qua, đường chỉ tay cũng không sạch sẽ.
Giang Ngư sợ sệt định rút tay về.
Nhưng bị Triều Tịch nắm lấy.
Cô ấy vờ như không thấy gì, cười với Giang Ngư: "Nắm chặt tay chị, đừng buông ra, nếu như em buông tay, chị có thể sẽ chạy mất đấy."
Câu nói cuối cùng đó khiến Giang Ngư liều mạng nắm chặt tay Triều Tịch không buông.
Móng tay của cô đâm vào mu bài tay Triều Tịch nhưng cô ấy lại như không cảm thấy đau, chỉ mỉm cười dịu dàng và kiên nhẫn với Giang Ngư. Triều Tịch cho rằng, gia đình của Giang Ngư giống như những gia đình mà cô ấy thấy trên ti vi, ba mẹ đi làm ăn xa, bởi vì cô bé không được gia đình chăm sóc tốt nhưng điều cô ấy không ngờ đến là, nơi Giang Ngư dẫn cô ấy đến là cô nhi viện.
Hơn nữa qua lời viện trưởng cô ấy mới biết được, Giang Ngư sinh ra được vài ngày đã bị ba mẹ bỏ rơi.
Nói đến đây, viện trưởng thở dài một hơi: "Ngày nào cũng thế, khi Giang Ngư trở về nhà, quần áo của con bé luôn bẩn thỉu, tóc tai cũng vậy, tôi có hỏi con bé nhưng nó không nói gì cả."
Triều Tịch kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, hỏi: "Em ấy có một em gái, đó là ai ạ?"
"Cũng là một bé gái bị ba mẹ bỏ rơi khi mới sinh được vài ngày, tên là Giang Yên. Có lẽ vì có hoàn cảnh giống nhau, Giang Ngư đặc biệt đối xử tốt với con bé, có đồ ăn ngon đều nhường cho con bé, yêu thương con bé như em gái ruột vậy." Viện trưởng nói đến đây, đột nhiên trở nên im lặng, qua một lúc lâu mới lên tiếng, trong giọng nói đầy bất đắc dĩ và buồn phiền: "Nhưng những người ở chỗ này, làm gì có cái gọi là tình thân nào, bọn họ đều bị cái gọi là tình thân... lựa chọn."
Bà ấy không nói từ bỏ rơi, mà dùng từ lựa chọn.
