Đương nhiên Triều Tịch không tàn nhẫn đến mức như vậy.
Cô bỏ vị trí hàng thứ bảy đổi sang vị trí hàng thứ sáu, hai chỗ ngồi sát nhau.
Phim chiếu vào lúc chín giờ rưỡi sáng hôm sau, xem xong có thể đi ăn.
Họ đến sớm, lấy vé xong rồi ngồi trong khu vực nghỉ ngơi.
Đúng lúc vào dịp lễ cho nên người đến xem phim rất đông, hầu hết là các bạn trẻ, chủ yếu là học sinh sinh viên, Triều Tịch hỏi Lục Trình An: "Hồi đại học anh có thường xuyên đi xem phim không?"
"Chưa bao giờ." Lục Trình An lười biếng dựa vào lưng ghế, hai tay đặt lên tay vịn, ánh mắt lười biếng lướt qua nở một nụ cười đầy thách thức, giọng điệu có phần không nghiêm túc nói: "Mấy rạp chiếu bình thường không dám chiếu phim anh hay xem đâu."
"…"
Triều Tịch nhìn thấy trong mắt anh có thêm mấy phần vi diệu, cô nhanh chóng đứng dậy, cố gắng chuyển sang đề tài khác: "Em đi mua ly trà sữa nhé, anh có muốn uống không?"
"Không uống."
Ở quầy mua trà sữa có một hàng dài người đứng chờ.
Sau khi Triều Tịch mua xong mới phát hiện sắp đến lúc chiếu phim, cho nên vội vã chạy về. Lục Trình An nhìn thấy cô vội vàng như vậy thì cũng đứng dậy.
Anh nhướng nhẹ đuôi mắt, mỉm cười: "Sao chạy vậy?"
"Phim sắp bắt đầu rồi." Triều Tịch đưa ly trà sữa cho anh, cúi đầu lục trong túi lấy vé xem phim, cô đưa vé cho nhân viên kiểm tra, sau khi vào phòng chiếu, cô đưa tay về phía Lục Trình An.
Lục Trình An lắc lắc ly trà sữa trong tay: "Hửm?"
"Đưa cho em."
"Muốn à?"
"Trà sữa của em mà."
Lục Trình An vẫn ngồi bình thản tại vị trí của mình, hai tay cầm ly trà sữa: "Nhưng nó đang ở trong tay anh."
"Thì anh đưa cho em đi."
"Em hôn anh một cái đã."
Anh đột ngột nói ra một câu như vậy.
Đúng lúc này, đèn trong rạp chiếu phim đột ngột tắt, chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ màn hình lớn chiếu ra, bóng đổ mờ ảo lên mặt anh. Anh nghiêng đầu, một nửa bên mặt được ánh sáng chiếu vào, nửa còn lại chìm trong bóng tối, nửa sáng nửa tối, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười hờ hững.
"Hay là gọi một tiếng anh trai ơi, anh trai sẽ đưa cho em ngay."
Trong phòng chiếu có khá nhiều người đang xem phim nhưng hầu như là các cặp đôi, hơn nữa lúc Triều Tịch vào đã thấy các vị trí phía sau đều đã được chọn hết.
Hàng ghế của họ trống không nhưng phía trước vẫn còn người ngồi.
Triều Tịch nhìn anh vài giây rồi nói: "Nhạt nhẽo."
Sau đó cô nhanh chóng quay đầu đi.
Lục Trình An khẽ nâng mí mắt, khóe mắt cong cong, vẻ mặt có chút lạc lõng. Nhưng chẳng bao lâu sau, khuôn mặt anh như bị một làn gió thoảng qua, có một cảm giác mềm mại ấm áp.
Lục Trình An nhướng mày, đuôi mắt mang ý cười nhìn cô.
Triều Tịch mím môi, vừa định lên tiếng bảo anh đưa trà sữa cho mình thì anh bỗng nhiên tiến lại gần.
Ở giữa hai ghế có một tay vịn có thể điều chỉnh, lúc hai người ngồi xuống đã điều chỉnh lên cao, chặn ngay giữa lưng ghế, vì vậy khi Lục Trình An tiến lại gần cô, không có bất cứ thứ gì ngăn cản.
Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu xuống.
Hơi thở ấm áp tràn ngập không gian giữa hai người.
Triều Tịch vô thức dựa người ra sau, tạo ra một khoảng cách nhỏ.
Lục Trình An không tiếp tục hành động.
Khóe môi anh khẽ cong lên, âm thanh đầy ẩn ý, trầm thấp chậm rãi nói: "Vừa nãy không phải rất dạn dĩ sao, sao bây giờ lại không dám nữa?" Dừng lại vài giây, anh tự nói tiếp: "À, là miệng nói không, lòng lại muốn sao?"
Triều Tịch dở khóc dở cười, cô nhẹ giọng nói: "Xem phim đi."
"Chờ chút, anh còn chưa nói xong."
"Anh còn muốn nói gì nữa?"
Khoảng cách giữa họ quá gần, Triều Tịch nhìn xuống, trong tầm mắt chỉ có khóe môi anh từ từ nhếch lên, cùng với động tác nhấp nhô của yết hầu khi anh nói chuyện: "Em hôn anh là đang lợi dụng anh."
Triều Tịch: "Là anh bảo em hôn mà."
"Vậy anh còn bảo em gọi anh một tiếng anh trai, sao em không gọi?"
Lúc này cô ngoan ngoãn vô cùng: "Anh trai ơi."
Cô nhóc đã có kinh nghiệm, biết làm như nào để anh không còn bắt bẻ nữa.
Đáng tiếc, Lục Trình An mãi mãi không phải là người dễ chiều.
Anh càng lại gần hơn, gần như áp sát tai cô, hơi thở nóng hổi, nhẹ nhàng lướt qua tai cô, Triều Tịch đưa tay muốn đẩy anh ra: "Có camera."
"Anh có làm gì không thể để camera quay đâu."
"Với tư thế này, rất dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh."
Camera được gắn trên tường, từ góc độ đó nhìn lại...
Lục Trình An nghiêng người về phía cô, hai tay ôm lấy Triều Tịch, gần như không thấy được mặt cô, chỉ thấy tay cô nắm lấy vạt áo anh cùng với khuôn mặt gần như sát nhau của hai người.
Mùi tình tứ khiến người ta không khỏi suy nghĩ.
Triều Tịch vốn tưởng rằng câu nói này sẽ làm Lục Trình An bớt đùa giỡn lại một chút, không ngờ lời vừa dứt, người trước mặt cô bỗng quay đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, chỉ là một nụ hôn rất nhẹ nhưng không chỉ có vậy.
Anh nhẹ nhàng l**m môi dưới của cô, ướt át lại lạnh lẽo.
Sau đó anh cúi đầu, cắn nhẹ vào môi dưới của cô, âu yếm l**m một chút rồi lùi lại, dường như đã kết thúc.
Ly trà sữa trong tay quá phiền phức, Lục Trình An đặt nó lên tay vịn bên cạnh.
Dường như không bị ngưng ở đoạn nào, động tác của anh như dòng nước chảy mây trôi, vô cùng thuần thục đặt tay lên eo cô, tay kia áp lên cổ cô, lòng bàn tay ấm áp như thiêu đốt lý trí của cô.
Đầu lưỡi anh cứ thế duỗi vào bên trong.
Cẩn thận nhưng rất nhanh, anh mạnh mẽ chiếm đoạt hơi thở của cô.
Từ trước đến giờ anh luôn táo bạo và nóng bỏng trong chuyện tình cảm, không bao giờ che giấu h*m m**n của mình, những nụ hôn cũng đầy d*c v*ng thẳng thắn, như thể muốn nhét cả cơ thể cô vào trong người mình.
Một nụ hôn đủ khiến người ta cảm thấy xao xuyến.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh buông cô ra.
Anh ngồi lại vào ghế, cầm ly trà sữa bên cạnh, xé bao bì ống hút "xoẹt" một tiếng cắm ống hút vào ly, sau đó đưa cho Triều Tịch.
Trước sau cũng chỉ mất khoảng mười giây.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, vẻ ngoài đứng đắn lịch sự nhưng đôi mắt hoa đào của anh dù thẳng tắp, cũng không thể giấu đi tình cảm đang cháy bỏng trong đó, đó chính là bằng chứng anh đang động lòng.
Anh không đổi sắc mặt: "Uống đi."
Triều Tịch nhận lấy.
May mà trà sữa cô chọn là loại nhiều đá, trà sữa lạnh ngọt ngào chảy qua cổ họng, dường như khiến cả người cô tỉnh táo hơn, đồng thời cũng làm dịu đi những cảm xúc xao động trong lòng cô.
Im lặng một lúc.
Lục Trình An bỗng lên tiếng: "Em cũng đã nói cái tư thế đó rất dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh." Anh nhìn thẳng vào màn hình phim không chớp mắt, góc mặt nghiêng thon gầy lại lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào, song những lời nói ra lại mang một ý cười nhỏ, giọng điệu mập mờ, chậm rãi nói: "Dù sao thì họ cũng đã suy nghĩ lung tung rồi, anh không làm rõ thì sẽ bị thiệt."
Triều Tịch cúi đầu, mở nắp ly trà.
Cô không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ lấy một viên đá trong ly ra cắn răng rắc một tiếng.
"Hơn nữa." Anh từ từ rót thêm dầu vào lửa: "Em vừa hôn anh mà anh không hôn lại sẽ làm anh có vẻ như... rất thiệt."
…
Phim chiếu xong, hai người tìm một nhà hàng để ăn gì đó.
Chỉ là lúc ăn, Triều Tịch cảm thấy bụng dưới có chút khác thường, cô hơi cử động cơ thể, Lục Trình An nhận ra: "Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
"Không có." Cô ngấm ngầm tính toán ngày tháng: "Hình như em..."
Lục Trình An: "Sao vậy em?"
"Em cần đi vệ sinh một chút."
Lúc vào nhà vệ sinh, Triều Tịch phát hiện kỳ kinh nguyệt đến sớm một tuần.
Trước đây chu kỳ của cô không đều đặn do thường xuyên tăng ca, làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, thức ăn lại quá nhạt, cô biết như vậy không tốt nhưng vẫn không thể thay đổi được. Tính chất đặc biệt của công việc khiến cô không thể thay đổi giờ giấc sinh hoạt theo ý muốn, cũng không thể tuân theo lời khuyên của bác sĩ.
Những người làm việc theo ca 996 thường ao ước có hai ngày nghỉ một tuần, còn những người làm việc vào cuối tuần lại ao ước trở thành người làm nghề tự do, người làm nghề tự do mơ ước trở thành con nhà giàu.
Dường như bác sĩ là tầng lớp thấp nhất trong chuỗi thức ăn này, họ làm việc và nghỉ ngơi còn nghiêm khắc hơn cả nhân viên văn phòng theo văn hoá 996, bởi vì mỗi ngày đều phải liên tục có mặt 24 giờ, thậm chí giữa đêm cũng bị đánh thức, hơn nữa còn không được phép có bất kỳ lời phàn nàn nào.
Triều Tịch chỉ có thể cố gắng bù đắp giấc ngủ, ngủ nhiều hơn vào thời gian nghỉ ngơi.
Về phần ăn uống, cô cũng đang dần thay đổi.
Có lẽ không phải thay đổi, bởi vì ẩm thực trong nước ngon hơn nhiều so với ở nước ngoài, cô về nước sáu tháng rồi mà đã tăng tận năm kg, trọng lượng hiện tại của cô đã gần bốn mươi lăm kg.
Triều Tịch thở dài, nghĩ rằng một thời gian sau sẽ đi gặp bác sĩ đông y để điều hoà cơ thể.
Nghĩ như vậy, cơ thể cô lại cồn cào khó chịu một lần nữa.
Cô không thể cứ như vậy mà ra ngoài được, không còn cách nào khác, cô đành phải gọi điện cho Lục Trình An.
Triều Tịch: "Anh có thể giúp em đi mua số đồ không?"
Lục Trình An: "Mua cái gì? Không phải em đi nhà vệ sinh rồi sao, sao vẫn chưa ra?"
"Em gặp chút chuyện." Cô mím môi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
Lục Trình An theo bản năng nghĩ rằng cô gặp phải vấn đề gì, lập tức đứng dậy, bước vội về phía nhà vệ sinh: "Sao vậy, anh qua ngay đây, em ở đó chờ anh."
"Em đến tháng rồi."
Lục Trình An đột nhiên dừng bước.
Triều Tịch: "Anh có thể giúp em đi mua một số đồ không?"
Lục Trình An là bạn cũ với chủ nhà hàng này, lúc anh đặt bàn trước, ông chủ cũng đã gọi điện dặn dò nhân viên. Lúc này, quản lý nhìn thấy Lục Trình An thì cung kính hỏi: "Kiểm sát Lục, anh có gì cần giúp đỡ không?"
Sắc mặt Lục Trình An nghiêm túc, mày nhíu chặt như thể gặp phải chuyện gì khó xử.
Quản lý nơm nớp lo sợ, nghĩ rằng anh không hài lòng với bữa ăn.
Không ngờ anh lại nói: "Cho tôi một tờ giấy và bút, tôi cần ghi một chút."
Quản lý vội vàng cầm lấy giấy bút từ quầy thu ngân đưa cho anh.
Lục Trình An một tay cầm điện thoại, tay kia cầm bút, anh nhíu mày: "Em nói đi."
Quản lý "ồ" lên.
Lục Trình An lạnh lùng liếc anh ta: "Cảm ơn, không còn chuyện của anh nữa."
Quản lý thở phào nhẹ nhõm, sau khi rời đi vẫn lén lút trốn trong góc quan sát hành động của Lục Trình An từ xa, dù sao sắc mặt của anh trông rất lạnh lùng và nghiêm nghị, có vẻ như có rất nhiều bất mãn với bữa ăn lần này. Hoặc nếu nhìn theo chiều hướng lạc quan, có thể là gặp phải vấn đề gì đó trong công việc.
Cứ thế, anh ta luôn cảm thấy lo lắng.
Mà sau khi quản lý rời đi, Lục Trình An cầm bút nghe Triều Tịch nói: "Nếu có bông vải thì mua bông vải, bông vải thì lấy loại thường là được, không có thì lấy loại dùng cho ngày thường, loại lỏng ấy."
Lục Trình An ngừng lại một chút, anh thật sự gặp phải vấn đề khó nhằn nhất thế kỷ, không ngờ băng vệ sinh cũng còn có loại lỏng: "Lỏng?"
"... Chỉ là tên gọi thôi, nó là dạng khô." Triều Tịch giải thích đơn giản.
Lục Trình An ghi chú lại trên giấy, sau đó lặp lại với cô một lần nữa: "Là theo thứ tự như vậy, đúng không?"
"Ừm."
"Được rồi, anh đi mua ngay, em ở trong nhà vệ sinh đợi đi."
Triều Tịch có chút xấu hổ: "Anh... nhanh lên nhé."
Lục Trình An đã bước vào thang cuốn đi xuống tầng dưới, thang cuốn vắng vẻ, anh cầm điện thoại, khuôn mặt không biểu cảm lại hiện ra mấy phần ý cười, trong ánh mắt lại có chút lấp lánh, giọng điệu lười biếng mang theo vài phần bay bổng, không đứng đắn trêu đùa: "Sao em có thể yêu cầu một người đàn ông nhanh được?"
"..."
.Nói thì nói vậy thôi, Lục Trình An chỉ mất chưa đầy sáu phút.
Đến nhà vệ sinh, anh gặp một người phụ nữ qua đường: "Xin lỗi."
Người phụ nữ mỉm cười: "Chào anh."
"Bạn gái tôi đang gặp chút vấn đề trong đó, có thể nhờ cô đưa món đồ này cho cô ấy không?" Lục Trình An nói: "Cô ấy tên là Triều Tịch, gọi tên cô ấy là cô ấy sẽ trả lời."
Khuôn mặt người phụ nữ thoáng biến sắc nhưng vẫn đồng ý giúp Lục Trình An.
Lúc Triều Tịch bước ra, đôi môi cô không có chút máu nào, cả người mệt mỏi, ăn cũng không được mấy miếng, Lục Trình An lo lắng cô thiếu dinh dưỡng, lại mua thêm cháo và vài món nhỏ mang về.
Sau khi trở về, Triều Tịch đã nằm trên giường.
Cô ngủ một mạch đến tận hơn bảy giờ tối.
Lúc tỉnh dậy mới phát hiện ngoài cửa sổ trời đã tối, trong phòng vắng lặng, cô ngồi dậy, bụng dưới lại cảm thấy một luồng nhiệt nóng, cả người không có sức lực lại còn mệt mỏi.
Cô bật đèn lên, lúc này ngoài cửa mới có tiếng động.
Tiếng bước chân đến gần, Lục Trình An mở cửa: "Dậy rồi à em?"
"Ừm."
Lục Trình An đi lại gần xoa đầu cô: "Anh tìm được một bác sĩ đông y cho em rồi, anh cũng xem qua lịch trực của em, chủ nhật tuần sau đưa em đi khám. Lần nào đến mà cũng đau như này mãi thì không ổn."
"Không đau đâu."
Triều Tịch nói: "Chỉ là em hơi mỏi thôi."
"Không khác lắm." Lục Trình An nói: "Anh đã nấu cháo cho em, muốn ăn không?"
Thật ra Triều Tịch không có cảm giác thèm ăn nhưng hôm nay cô quả thật không ăn được nhiều, bụng trống rỗng, vì sức khỏe, cô gật đầu: "Ăn một chút cũng được."
Sau khi Lục Trình An mang cháo vào, Triều Tịch đưa tay định lấy nhưng lại bị anh tránh đi.
Triều Tịch ngơ ngác: "Anh đưa cho em đi."
"Để anh đút cho em."
Triều Tịch kiên quyết từ chối: "Không cần."
Lục Trình An dùng thìa khuấy cháo, làm cho cháo nhanh nguội, sau đó múc một thìa đưa đến gần miệng Triều Tịch. Hiện tại cô trông thật sự rất quyến rũ, làn da tái nhợt nhưng đôi mắt thì ướt sũng, đôi môi mím lại, nhìn giống như người tủi thân bị lăn qua lộn lại ức h**p, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Triều Tịch nhìn anh: "Kỳ lắm."
"Kỳ à?" Lục Trình An khẽ nhếch môi, đôi mắt đào hoa đen nhánh cười lên đầy sâu thẳm, nụ cười của anh chứa đựng ý đồ khó đoán, giọng điệu hơi cao, lại cười nói: "Vậy thì, đút bằng thìa hay đút bằng môi cho em ăn, tự chọn đi."
