Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 49




Triều Tịch đã từng bị Giang Yên và Giang Ngư hỏi rất nhiều lần trong suốt những năm qua.  

 

Có đáng không?  

 

Có tự nguyện không?  

 

Có muốn quay lại không?  

 

Đáng chứ.  

 

Tự nguyện chứ.  

 

Nhưng có trở về hay không cũng không quan trọng nữa.

 

Giang Yên là một cô gái bị tẩy não bởi những bộ phim truyền hình máu chó và tiểu thuyết tổng tài Mary Sue, cô ấy nghĩ rằng Triều Tịch không nên cứ mãi canh cánh trong lòng về thái độ của những người trong nhà họ Quý mà từ bỏ tất cả những điều tốt đẹp đó.  

 

Hơn nữa trong khi giữa huyết thống và việc nhận nuôi, người nhà họ Quý lại giữ im lặng, mặc cho Quý Quân Lăng thoải mái thao túng mọi thứ.

 

Giang Yên tức giận bất bình: "Chị ơi, rốt cuộc ba mẹ chị nghĩ gì vậy?"  

 

Triều Tịch hiểu được sự giận dữ và bất mãn của cô ấy.  

 

Sau khi suy nghĩ một chút, Triều Tịch nói với cô ấy: "Chị là con đến muộn, ba mẹ có chị khi họ đã ngoài ba sáu, ba bảy tuổi, trước đó họ được bác sĩ bảo là sẽ khó có con, sau này có thể sẽ không có con nữa."  

 

Cho nên họ đã nhận nuôi Quý Quân Lăng.  

 

Sau khi nhận nuôi Quý Quân Lăng, họ đối xử với cô ta như con ruột, mà nhà họ Quý toàn con trai nên trước khi Triều Tịch ra đời, Quý Quân Lăng đã được yêu thương hết mực. Cô ta ngoan ngoãn dễ thương, hay làm nũng, lại rất lễ phép, dáng vẻ xinh đẹp như búp bê, khiến người ta vô cùng yêu mến.

 

Cho đến khi Triều Tịch ra đời, Quý Quân Lăng vẫn là bảo bối của nhà họ Quý.  

 

Thậm chí rất lâu sau khi Triều Tịch ra đời, vợ chồng Quý Diên vẫn sợ Quý Quân Lăng sẽ có khúc mắc trong lòng với Triều Tịch nên họ còn đối xử tốt với Quý Quân Lăng hơn trước rất nhiều.  

 

Vợ chồng Quý Diên đều là người có học thức cao, mà sống trong một gia đình như nhà họ Quý lại khác với những gia đình giàu có bình thường khác, họ càng hiểu về sự tôn trọng, không thể vì cô ta không phải con ruột mà đối xử khác biệt.  

 

Cô ta là một con người sống sờ sờ, không phải một món đồ vật, lúc họ quyết định nhận nuôi, tức là họ đã xem cô ta như con ruột mình sinh ra. Họ cũng hiểu rằng, một gia đình có hai đứa con mà ba mẹ còn khó mà đối xử công bằng với chúng, huống chi Quý Quân Lăng lại là con nuôi.  

 

Vì thế, họ thật sự đối xử rất tốt với cô ta.  

 

Nhưng cả nhà họ Quý đều thật lòng yêu thương Triều Tịch hơn. Dù có gì tốt, thì đầu tiên cũng dành cho Triều Tịch, sau đó mới đến Quý Quân Lăng.  

 

Đó có lẽ chính là cái gọi tình cảm máu mủ ruột rà.

 

Giang Yên nghe đến đây, đầu óc cô ấy rối tung lên: "Vậy rốt cuộc họ quan tâm chị nhiều hơn, hay là quan tâm Quý Quân Lăng hơn? Nếu chị là người quan trọng nhất thì tại sao họ lại để chị ra ngoài, còn cô ta được ở lại nhà họ Quý chứ?"  

 

Triều Tịch cười khẽ, một nụ cười vô cùng ẩn ý.  

 

Im lặng một hồi lâu, cô nhẹ nhàng nói: "Bởi vì chị nợ cô ta hai cái mạng."  

 

Chuyện bên trong nhà họ Quý chưa bao giờ được tiết lộ ra ngoài, cái mà người ngoài thấy chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, họ chỉ thấy Quý Quân Lăng đã ở trong nhà họ Quý nhiều năm, chỉ biết sau khi Triều Tịch trở về từ phương Nam thì học ở một trường khác trong thành phố này.  

 

Còn về chuyện bên trong thì chẳng ai biết cả.

 

Triều Tịch nhẫn nhịn, nhường nhịn Quý Quân Lăng một phần vì bản thân cô không coi trọng danh lợi, hơn nữa dù cô rời khỏi nhà họ Quý, thì hàng tháng tài khoản ngân hàng vẫn được cộng sáu con số.  

 

Khiến cô có một loại cảm giác như cô chỉ sinh sống ở ngoài, chứ không phải là người rời bỏ gia đình.  

 

Mà phần còn lại là vì...  

 

Quý Quân Lăng đã cứu sống bà cụ thêm bảy năm.  

 

Ông bà cụ nhà họ Quý rất yêu thương nhau nên đương nhiên họ rất cảm kích Quý Quân Lăng, cả nhà họ Quý đều rất coi trọng huyết thống, cũng vô cùng để ý bà cụ, bởi vì vậy mà họ cũng dễ dàng tha thứ cho Quý Quân Lăng. Những năm qua, Quý Quân Lăng chưa từng làm gì quá đáng, cùng lắm chỉ là tận hưởng những tiện ích và đặc quyền mà nhà họ Quý mang lại.  

 

Cái mạng thứ hai.  

 

Chính là mạng của Triều Tịch.  

 

Lúc Triều Tịch năm tuổi bị bắt cóc, bọn bắt cóc dùng súng đe dọa, chính Quý Quân Lăng đã cắn tay bọn bắt cóc, da lưng của Quý Quân Lăng vì thế mà bị súng bắn sượt qua.

 

Thứ Triều Tịch nợ Quý Quân Lăng chính là mạng sống của mình.  

 

Cho nên sau này cho dù Quý Quân Lăng có làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần không động chạm đến ranh giới đạo đức cuối cùng thì Triều Tịch cũng sẽ chọn nhẫn nhịn và nhượng bộ.

 

Sau khi Giang Yên và Giang Ngư nghe những lời này, trước đây họ vẫn luôn nghĩ Triều Tịch quá nhút nhát còn nhà họ Quý quá vô lý. Thế nhưng sau khi nghe xong, họ không nói thêm một lời nào nữa, cũng không nhắc đến Quý Quân Lăng, thậm chí cũng không nhắc đến nhà họ Quý.  

 

Còn Lục Trình An, sau khi nghe xong, trong mắt anh lướt qua vô vàn cảm xúc. Kinh ngạc, đau lòng, không thể tin, cuối cùng là ngập tràn sự hoang đường.

 

Vậy là...

 

Mọi chuyện đều có lý do hợp lý.  

 

Cả sự im lặng của nhà họ Quý cũng trở nên vô cùng hợp lý.  

 

Triều Tịch của anh đúng là người được nhà họ Quý yêu thương nhất nhưng tôi mới là ân nhân cứu mạng của cô ta, đồng thời tôi cũng là ân nhân cứu mạng của bà chủ nhà họ Quý, tôi muốn Triều Tịch của anh rời khỏi nhà họ Quý, anh có thể từ chối ư?  

 

Với bằng đấy năm ăn học đàng hoàng của anh, anh có thể từ chối không?  

 

Triều Tịch cười nhạt, trong mắt là một nỗi cô đơn vô hạn: "Lục Trình An à, đây là em nợ cô ta."  

 

"Không ai nợ ai cả." Lần không tỉnh táo duy nhất trong đời anh là khi anh bị nhốt trong phòng suy nghĩ về tương lai, từ đó trở đi anh trở nên tỉnh táo và lý trí, ngay cả lúc này, sau khi nghe xong những lời đó, sự kinh ngạc của anh cũng chỉ kéo dài vài giây.  

 

Vài giây sau, ánh mắt anh sáng ngời: "Quý Quân Lăng đến sống ở nhà em, đã được hưởng thụ sự sung sướng mà mười đời nhà khác không có được, đúng là cô ta cứu em nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta có thể sắp xếp cuộc đời của em."  

 

Lục Trình An là người lạnh lùng, không dễ mủi lòng.  

 

Biết ơn là đúng nhưng không thể ỷ lại sự biết ơn của người ta mà được voi đòi tiên.

 

Sự khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ chính là, phụ nữ quá tình cảm, trọng cảm tình, yếu đuối lại rất dễ động lòng; còn đàn ông thì ngược lại.

 

Lục Trình An: “Triều Tịch này.”

 

Triều Tịch nhìn anh.

 

“Anh rất biết ơn cô ta đã cứu sống em nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ không ra tay với cô ta nữa, có điều anh sẽ cân nhắc để cô ta ra đi một cách có thể diện một chút, em hiểu ý anh không?"

 

Triều Tịch chậm rãi chớp mắt.

 

Lại chớp mắt một lần nữa.

 

Cô gật đầu: "Em hiểu."

 

Đêm hôm đó là đêm duy nhất mà cả hai cùng ngủ chung giường nhưng lại quay lưng lại với nhau, im lặng suốt cả đêm.

 

Chiều hôm đó, Lục Trình An nhận được một cuộc gọi, sau khi tắt máy, anh dẫn Triều Tịch đến một câu lạc bộ cưỡi ngựa gần đó. Vừa đến câu lạc bộ, họ đã gặp được Thẩm Lâm An và Thẩm Túy.

 

Phòng thay đồ cho nam và nữ khác nhau.

 

Triều Tịch và Thẩm Túy vào phòng thay đồ, được nhân viên chuyên nghiệp hướng dẫn chọn dụng cụ bảo hộ, sau đó đeo chúng vào.

 

Kể từ khi gặp Triều Tịch, Thẩm Túy luôn nhìn cô với ánh mắt lấp lánh, cô ta có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, nhìn Triều Tịch một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: "Tôi cứ tưởng cô không đến đây chứ."

 

Triều Tịch: "Sao lại nói vậy?"

 

"Quý Quân Lăng cũng ở đây mà."

 

Triều Tịch không thay đổi nét mặt, im lặng một lúc rồi hỏi: "Có nhiều người ở đây không?"

 

"Cũng kha khá đấy, à đúng rồi, còn có Doãn Lạc nữa."

 

"Có ai tổ chức không?"

 

"À... Là cậu em trai tên Doãn Tụng của Doãn Lạc ấy, cô có biết không?"

 

Triều Tịch cười ẩn ý: "Đã gặp một lần."

 

Thẩm Túy cũng cười: "Em trai của cô ta đúng là một tên công tử ăn chơi, tối qua tôi thấy ở nhà hàng, chứng kiến một màn... Phải nói thế nào đây, cố gắng tán tỉnh à? Không ngờ lại đụng phải một người không dễ đụng đến, người đó tên là Trần Thanh Mộng, cô có nhận ra không? Là cô em họ của Thẩm Phóng đấy. Sau khi Doãn Tụng bị từ chối thì cứ luôn miệng chửi rủa cô ấy nào là đồ ăn chơi đàng đ**m, nào là bất lịch sự. Có tiền là giỏi lắm hay sao? Tôi còn đang nghi ngờ cậu ta thuộc hội giàu xổi đấy."

 

Sau khi mặc đồ bảo hộ xong, hai người ra ngoài.

 

Lục Trình An và Thẩm Lâm An đã đứng đợi ở bên ngoài.

 

Triều Tịch đi đến bên cạnh Lục Trình An.

 

Cô thấp giọng nói: "Anh biết hôm nay Quý Quân Lăng sẽ ở đây."

 

"Ừm."

 

"Anh cố ý à?"

 

"Ừm."

 

Cô thở dài, giọng có chút bất lực: "Anh đã hứa với em, không được ép cô ta đến đường cùng đâu đấy."

 

"Vốn là hôm nay anh chưa động thủ với cô ta đâu." Lục Trình An bình tĩnh nói: "Nhưng mà em đã nói thế rồi, anh cũng không phản đối việc chọn hôm nay."

 

"…"

 

Lục Trình An có ngựa của mình ở đây, còn Triều Tịch lại không có, anh dẫn cô đến chuồng ngựa chọn một con ngựa có tính cách hiền hòa, trầm tĩnh: "Em đã cưỡi ngựa bao giờ chưa?"

 

Triều Tịch: "Trước đây có cưỡi rồi."

 

"Bây giờ còn cưỡi được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng