Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 27




Lục Trình An im lặng, thậm chí còn bỏ di động ra khỏi tai để nhìn thử.

 

Đúng là số điện thoại di động của Triều Tịch.

 

Đương nhiên anh sẽ không tự mình đa tình cho rằng tiếng "chồng" này của Triều Tịch là đang lấy lòng mình nên hỏi cô: "Bên cạnh em là ai?"

 

"Doãn Lạc." Triều Tịch nhìn Doãn Lạc, hỏi: "Anh có muốn nói chuyện với cô ta không?"

 

Lục Trình An bóp trán: "Anh không có gì để nói với cô ta hết."

 

Triều Tịch c*̃ng không hỏi thêm câu nào nữa.

 

Doãn Lạc gượng cười rồi mỉa mai hỏi: "Sau khi về nước, cô chưa gọi cho chị mình mà đã liên lạc với Lục Trình An à?"

 

Hành lang quá yên tĩnh, giọng nói của Doãn Lạc xuyên thấu qua điện thoại truyền vào trong tai Lục Trình An.

 

Lục Trình An nhíu mày.

 

Sở dĩ anh tức giận về việc Doãn Lạc tung tin đồn nhảm rằng anh vẫn còn tình cảm với cô ta là bởi vì Triều Tịch. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ quan tâm nhiều đến hình ảnh của mình trong mắt người khác, anh không quan trọng tốt xấu, người bên ngoài đánh giá thế nào cũng không liên quan gì đến anh.

 

Nhưng với Triều Tịch thì không được, anh không thể tha thứ bất cứ công kích nào nhắm vào Triều Tịch.

 

Ánh mắt Lục Trình An lạnh như băng, cả người tản ra hơi thở hung ác nham hiểm, đúng lúc có người đang tìm anh để nói về phiên tòa ngày mai: "Kiểm sát Lục..." 

 

Tiếng nói đột ngột dừng lại khi nhìn thấy sắc mặt anh, người vừa tới vô thức rùng mình.

 

Lục Trình An đứng dậy muốn đi ra ngoài: "Tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, chuyện của anh..."

 

Anh nói được một nửa thì bị Triều Tịch cắt ngang.

 

"... Công việc quan trọng, anh đừng tới đây."

 

Giọng cô nhẹ nhàng, không nghe ra một chút cảm xúc nào.

 

Lục Trình An: "Em chắc chắn?"

 

Triều Tịch cười nhạt: "Có gì hay đâu mà anh đến. Cô ta nói không sai, sau khi về nước, người đầu tiên em gặp là anh." Cô đột nhiên ngước mắt lên, nhẹ nhàng liếc nhìn Doãn Lạc: "Tôi gặp chồng chưa cưới của mình, chuyện này có gì không đúng à?"

 

Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Cô từng nói chuyện với Chung Niệm. Sau khi Chung Niệm nghe được chuyện đó, đã dùng một câu "trời sinh không góc cạnh" để hình dung cô ta.

 

Dù bị ép vào hoàn cảnh nào, dường như cô ta cũng chưa bao giờ vui buồn quá mức, chỉ bình tĩnh, bình thản đưa ra hết lựa chọn này đến lựa chọn khác mà cô ta cho rằng đó là lựa chọn đúng đắn.

 

Nhưng bây giờ thì sao?

 

Bắt đầu từ câu "tại sao chồng chưa cưới của tôi phải gọi điện thoại cho cô", đoạn đối thoại này đã thoát ly khỏi quỹ đạo "chính xác" và đi theo một hướng không xác định.

 

Lục Trình An lại ngồi xuống.

 

Doãn Lạc cười: "Vậy sao? Cô có chắc chắn anh ấy là chồng chưa cưới của mình không?"

 

"Ừ, tôi chắc chắn." Triều Tịch nhìn thấy cách đó không xa, nhân viên đoàn làm phim lúc vô tình lúc cố ý hướng ánh mắt hóng chuyện sang bên này, cô nói: "Tôi còn có việc nên đi trước đây."

 

Đợi đến khi bóng dáng Triều Tịch biến mất trong tầm mắt hai người, Doãn Lạc đột nhiên lạnh lùng cười: "Giả vờ gì chứ."

 

Lâm Bỉnh Dương: "Hả?"

 

Doãn Lạc nói: "Huỷ bỏ hôn ước từ tám trăm năm trước rồi mà còn giả vờ ở đây làm gì?" Cô ta thản nhiên nói: "Mà anh cảm thấy Lục Trình An này là Lục Trình An kia chứ không phải người khác thật à?"

 

Lâm Bỉnh Dương ở đoàn làm phim đã lâu nên đương nhiên biết lục đục trong đoàn làm phim còn đặc sắc hơn nhiều cung tâm kế, nhất là loại... Tiết mục cũ hai nữ tranh một nam này.

 

Từ trước đến nay anh ta chỉ lo thân mình, dù là thật hay giả thì bây giờ vẫn chưa xác định được.

 

Anh ta nói: "Trông bác sĩ Triều Tịch không giống người sẽ làm loại chuyện như vậy?"

 

Doãn Lạc lạnh lùng cười: "Một đứa con gái riêng thì anh nghĩ cô ta cao quý đến đâu?"

 

Lâm Bỉnh Dương ngạc nhiên.

 

Doãn Lạc biết mình đã lỡ lời nhưng sau đó cô ta lại nghĩ từ lâu Triều Tịch đã là con gái riêng trong mắt người trong vòng nên cô ta nói như vậy c*̃ng không sai, hơn nữa vừa rồi...

 

Ai biết người kia là Lục Trình An thật hay là Lục Trình An giả.

 

Cô ta không tin Lục Trình An lại coi trọng một người bây giờ chẳng có gì, thậm chí còn đang gánh cái tiếng "con gái riêng" như Triều Tịch.

 

Nhà họ Lục là một gia tộc muốn có nhiều thanh danh, cô ta không tin nhà họ Lục sẽ coi trọng một Quý Triều Tịch có tiếng xấu như vậy.

 

 

Chín giờ tối, Triều Tịch tan tầm.

 

Chỉ có bốn góc bãi đậu xe bệnh viện được trang bị đèn đường, ánh đèn mờ ảo.

 

Triều Tịch lấy chìa khóa xe ra, đi về hướng đỗ xe, cô đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình bằng giọng hổn hển: "Chị Triều Tịch, chị đợi một chút."

 

Triều Tịch dừng bước, quay lại.

 

Lâm Bỉnh Dương đang chạy chậm tới, trên tay anh ta cầm một chiếc túi giấy đưa cho Triều Tịch: "Chị đang về nhà phải không, chị có thể giúp em chuyển thứ này cho Giang Ngư không?"

 

Triều Tịch: "Tôi không ở cùng Giang Ngư."

 

Lâm Bỉnh Dương sửng sốt một lúc, sau đó vẫn không từ bỏ: "Vậy chị có thể giúp em đưa thứ này cho cô ấy không?"

 

Triều Tịch liếc mắt.

 

Lâm Bỉnh Dương ngượng ngùng cười: "Lúc trước em đi ăn bên ngoài, tình cờ nhìn thấy một chiếc vòng tay rất đẹp, rất hợp với cô ấy cho nên đã mua về."

 

Người đàn ông trước mặt đang mỉm cười bẽn lẽn và chân thành.

 

Triều Tịch rất khó liên kết anh ta với người đã từ bỏ Giang Ngư vì tương lai của mình.

 

Nhưng lòng người luôn khó đoán.

 

Triều Tịch vừa mở miệng định từ chối anh ta thì đèn pha của chiếc xe bên cạnh bất thình lình sáng lên, tia sáng chói mắt khiến cô vô thức nhắm mắt lại.

 

Ngay sau đó có tiếng mở cửa xe, một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh, âm thanh ấy tựa như gió đêm đầu thu, trầm lắng và lạnh lùng: "Hai người định đứng đó bao lâu nữa?"

 

Triều Tịch quay lại thì thấy Lục Trình An đang dựa vào cửa xe.

 

Ánh đèn trong bãi đậu xe mờ ảo chiếu xuống làm sắc mặt của anh càng lạnh lùng hơn, đôi môi mỏng mím chặt như đang tức giận.

 

Lâm Bỉnh Dương nghi ngờ: "Anh là?"

 

Lục Trình An nhếch môi, không nói chuyện.

 

Lâm Bỉnh Dương nhìn Triều Tịch một chút, lại nhìn Lục Trình An, dường như đã biết điều gì đó: "Anh ấy là Lục Trình An phải không?"

 

Triều Tịch gật đầu.

 

Lâm Bỉnh Dương cười: "Vậy anh ấy thật sự là chồng chưa cưới của chị?"

 

"Nếu không phải như vậy thì sao?" Lục Trình An u ám nói: "Không phải tôi thì chẳng lẽ là cậu?"

 

Tướng mạo người đàn ông trước mắt thực sự yêu nghiệt đến mức quá đáng, cặp mắt đào hoa, sống mũi cao, môi mỏng, rõ ràng là tướng mạo phong lưu đa tình nhưng thần thái lại lạnh lùng như băng.

 

Thật khó để nói một người đàn ông như vậy có trái tim hay không.

 

Lâm Bỉnh Dương khó có thể tưởng tượng rằng một người đàn ông như vậy lại có chỗ tương tự mình.

 

Lâm Bỉnh Dương lắc đầu: "Không ạ."

 

Lục Trình An nhìn về phía Triều Tịch: "Về nhà thôi."

 

Triều Tịch: "Ừm."

 

Lâm Bỉnh Dương vội vàng gọi cô lại: "Chị Triều Tịch."

 

"Từ trước đến nay tôi đều không tham gia vào chuyện của Giang Ngư cho nên không thể giúp cậu chuyển đồ được."

 

Chiếc xe nghênh ngang rời đi.

 

Trên đường trở về, Lục Trình An hỏi: "Cậu ta là ai?"

 

Triều Tịch suy nghĩ rồi nói: "Anh còn nhớ chuyện xảy ra ở sân bay ngày em về nước không?"

 

"Lâm Bỉnh Dương?" Lục Trình An nhanh chóng nhớ ra người này: "Không phải cậu ta đang theo đuổi Giang Ngư à?"

 

Triều Tịch: "Làm sao anh biết?"

 

Lục Trình An: "Thẩm Phóng là người xử lý chuyện ngày hôm đó."

 

Tập đoàn Thẩm thị ngày càng lớn mạnh, dã tâm của Thẩm Phóng đã vượt khỏi nơi này. Dần dần, cậu ấy đã phát triển sang ngành giải trí và thành lập Quốc tế Thẩm thị, dưới cờ lại có nhiều nghệ sĩ tuyến đầu nên rất dễ dàng biết chuyện gì đã xảy ra ở sân bay ngày hôm đó.

 

Và trên tất cả các diễn đàn trực tuyến ngày hôm đó, Triều Tịch không có bất cứ Hotsearch nào có nội dung liên quan đến cô và Lục Trình An.

 

Tất nhiên Lục Trình An không thể làm được nhưng Thẩm Phóng có thể.

 

Lục Trình An: "Cậu ta vẫn còn theo đuổi Giang Ngư à?"

 

Triều Tịch gật đầu, cười khẽ: "Ừ."

 

Lục Trình An nghĩ đến cảnh tượng ở bãi đỗ xe, anh tưởng người đàn ông kia có suy nghĩ khác về Triều Tịch, kết quả không ngờ cậu ta chính là Lâm Bỉnh Dương. Anh nghĩ rồi hỏi: "Cậu ta muốn nhờ em theo đuổi giúp à?"

 

"Cũng gần như vậy."

 

"Em từ chối rồi."

 

"Em không có lý do gì để đồng ý." Triều Tịch nói: "Một người đàn ông như Lâm Bỉnh Dương không thích hợp với Giang Ngư."

 

Lục Trình An cười, anh từ chối cho ý kiến.

 

Triều Tịch nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe xem điện thoại.

 

Ban ngày cô nhắc đến chuyện của Lâm Bỉnh Dương với Giang Ngư, sau đó công việc bận quá, lại có một cuộc phẫu thuật, đã để điện thoại di động về trạng thái yên lặng nên không thấy tin nhắn của Giang Ngư.

 

Lúc này cô mới bật điện thoại lên.

 

Giang Ngư nhắn lại cho cô.

 

Triều Tịch: [Lâm Bỉnh Dương vẫn còn thích em.]

 

Giang Ngư: [Em không thích anh ta.]

 

Triều Tịch cong môi gõ chữ: [Sao lại không thích?]

 

Khi Giang Ngư không làm việc thì lúc nào cô ấy cũng cầm điện thoại, ngay khi tin nhắn được gửi đi, cô ấy gần như trả lời ngay lập tức: [Tại sao lại phải thích? Bởi vì anh ta thích em cho nên em cũng phải thích anh ta à?]

 

Tốc độ đánh chữ của Giang Ngư rất nhanh, cô ấy lại nhắn một câu: [Anh ta có quá nhiều bạn gái cũ.]

 

Triều Tịch bỗng dưng sửng sốt.

 

Cô vô thức lườm Lục Trình An một cái và nghĩ thầm, nhiều đến mấy thì có bằng Lục Trình An không?

 

Triều Tịch vô thức gõ chữ thuyết phục cô ấy [em không thể phủ nhận hiện tại của một người vì quá khứ của người đó], thế nhưng sau khi gõ xong, cô lại xóa dòng chữ này đi.

 

Chính bản thân cô cũng không làm được đến mức này, dựa vào đâu mà muốn Giang Ngư làm được?

 

Lục Trình An nhận ra cô đang nhìn mình, anh do dự: "Sao thế?"

 

Triều Tịch nghĩ một lúc rồi cất điện thoại đi và nói: "Anh có cảm thấy người đàn ông vừa rồi rất giống mình không?"

 

Lục Trình An: "Ngoại trừ việc cả hai đều là đàn ông thì không giống chỗ nào cả."

 

"..."

 

Triều Tịch nói: "Lâm Bỉnh Dương có rất nhiều bạn gái cũ."

 

"..."

 

Lục Trình An nghẹn họng không trả lời được.

 

Triều Tịch hạ kính xe, tốc độ xe không nhanh, gió đêm thổi ấm mái tóc của cô..

 

Cô cụp mắt xuống nói: "Nhưng so với anh, anh ta vẫn kém một chút."

 

"Kém chỗ nào?"

 

"Anh ta muốn mà không được, không bằng anh." Triều Tịch nói: "Anh chưa từng muốn thứ gì mà không có được."

 

Trong xe im ắng, chỉ có tiếng gió thổi.

 

Nhắc tới cũng kỳ lạ, lúc này Triều Tịch lại không quan tâm nhiều như vậy. Có lẽ vì mười năm là một khoảng thời gian dài. Mười năm trước, thậm chí mười ngón tay cô còn không dính nước mùa xuân, Quý Lạc Phủ biết nấu ăn, cả nhà chỉ có cô là không biết làm. 

 

Cô cũng muốn xuống bếp nhưng ông bà lại nói: "Nếu cháu vào bếp thì ngón tay sẽ thô ráp, hơn nữa còn có thể bị dầu nóng làm bỏng, cháu không được vào bếp. Triều Tịch nhà chúng ta có dung mạo xinh đẹp là đủ rồi, không cần những cái khác."

 

Ở một số phương diện, ông bà cô thật sự yêu thương cô đến mức cưng chiều.

 

Thế nhưng mười năm sau, cô có thể nấu cả món Trung lẫn đồ Tây, thậm chí cả món tráng miệng.

 

Tay cô không chỉ bị dầu làm bỏng, thậm chí còn bị trầy xước nhưng đôi bàn tay này vẫn rất đẹp.

 

Có rất nhiều thứ đang thay đổi nhưng cũng có nhiều điều không hề thay đổi.

 

Cô đi qua nhiều thành phố như vậy, gặp nhiều người như vậy, cũng có rất nhiều người tỏ tình nhưng người cô thích vẫn là người cô thích năm mười tám tuổi.

 

Không khí im lặng trong xe kéo dài cho đến khi xe dừng lại.

 

Triều Tịch tháo dây an toàn, mở cửa xe rồi xuống xe.

 

Cô vừa xuống xe đã nghe thấy người phía sau nói: "Sao em biết anh không có những lúc muốn mà không được?"

 

Triều Tịch cứng đờ quay lại.

 

Lục Trình An cầm vô lăng, sườn mặt gầy gò lạnh lùng hướng về phía cô.

 

Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường bị lá cây xào xạc che khuất, khuôn mặt anh chìm trong màn đêm dày đặc, vẻ mặt anh u ám khó đoán. Lục Trình An quay đầu lại, những cảm xúc kìm nén trong mắt dường như sắp bộc phát ngay trong giây tiếp theo.

 

Anh nhìn cô, mượn ánh trăng mờ nhạt nhìn cô.

 

Triều Tịch gian nan mở miệng: "Anh..."

 

"Anh c*̃ng có lúc muốn mà không được."

 

Mí mắt cụp xuống của anh từ từ mở ra, một nụ cười tràn ra từ khe hở giữa mí mắt. Nụ cười này còn nhẹ hơn cả ánh trăng mỏng manh.

 

Cảm giác tối qua lại ùa về, đọng trong ngực cô, từ khi hai người gặp lại, có rất nhiều chuyện đã dần dần nổi lên mặt nước. Sương mù trước mắt bị gió thổi tan, dần dần xuất hiện hình dáng mơ hồ.

 

Có vẻ như cô cách sự thật không còn xa nữa chỉ cần cô hỏi câu đó.

 

Em có phải người quan trọng với anh đến mức không thể bỏ lỡ không?

 

Em là người anh muốn mà không được phải không?

 

Chỉ cần cô hỏi.

 

Thế nhưng cô chưa kịp mở miệng thì tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

 

Là Giang Yên.

 

Cô bắt máy, nghe thấy giọng Lục Hứa Trạch ở bên kia.

 

"Chị dâu, Giang Yên bị viêm dạ dày cấp tính, em đang đưa chị ấy đi bệnh viện, chị có đang ở bệnh viện không?" Lục Hứa Trạch nói xong lại thấp giọng an ủi cô ấy: "Chúng ta sắp đến nơi rồi, chị nhịn thêm một lúc nữa thôi."

 

Bầu không khí mập mờ lập tức tiêu tán, tinh thần Triều Tịch đều tập trung trên người Giang Yên.

 

Cô nhanh chóng ngồi lên xe Lục Trình An và nói: "Đi bệnh viện."

 

Sau đó lại bảo Lục Hứa Trạch đưa di động cho Giang Yên, nghe thấy tiếng kêu đau của Giang Yên, Triều Tịch rất lo lắng, cô hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay từ đầu Lục Hứa Trạch không gọi mình là chị Triều Tịch, cũng không phải bác sĩ Triều Tịch mà là...

 

Chị dâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng