Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 26




Đến khi giữa răng môi Triều Tịch vang lên một tiếng "ưm" quyến rũ. Âm thanh này là liều thuốc k*ch t*nh tốt nhất với Lục Trình An nhưng với cô, nó lại giống như một tiếng chuông cảnh báo đang vang lên trong tai...

 

Triều Tịch lấy lại tinh thần, sóng tình cuốn cô vào một nụ hôn nồng nhiệt, tay Lục Trình An đã đẩy vạt áo của cô ra.

 

Một giây sau, cô cắn mạnh lên môi của anh, mùi rỉ sét ngay lập tức lan tràn trong miệng hai người.

 

Khi nếm được mùi rỉ sét kỳ lạ này, cuối cùng Lục Trình An cũng tỉnh táo lại, cả người anh cứng đờ, kéo giãn khoảng cách và nhìn cô với vẻ không thể tin nổi.

 

"Triều Tịch?"

 

Triều Tịch nhìn anh, lạnh lùng hỏi: "Hôn đủ chưa?"

 

Lục Trình An đưa tay xoa cánh môi của mình, mượn ánh đèn nhìn thấy vết máu, trong miệng là mùi máu tươi tanh nồng, cảm giác đau đớn lan tràn nhưng hình như anh lại không cảm giác được gì cả.

 

Ánh đèn chiếu xuống tạo thành một cái bóng dưới mí mắt của anh, anh cụp mắt xuống rồi bỗng dưng cười khẽ: "Em cầm tinh con mèo phải không?"

 

Anh cúi xuống, ánh mắt ngang tầm với cô: "Sao em lại giống mèo hoang thế này?"

 

Làn da của anh không quá trắng nhưng ánh đèn chiếu xuống đã khiến làn da của anh trở nên trắng sáng. Đường nét khuôn mặt lạnh lùng và thanh tú giống như một tác phẩm nghệ thuật, vài lọn tóc như mất tinh thần rủ xuống trán, chỉ để lộ đôi mắt hẹp dài đen nhánh.

 

Rõ ràng anh vừa cười vừa nói câu nói kia nhưng trong mắt anh không hề có ý cười. Trên môi anh có những giọt máu nhỏ, vừa lau đi, khóe miệng đã vương không ít vệt máu tươi giống như một hoàng tử cao quý trong đêm tối, song lại càng giống ma cà rồng hơn.

 

Toàn thân anh toát lên khí thế xâm lược mạnh mẽ.

 

Hơi thở của Triều Tịch như ngừng lại trong giây lát, cô như có một suy nghĩ rằng bất kể mình có giãy giụa thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành tù nhân của anh.

 

Sau khi tỉnh táo lại và phân tích, cô nhận ra chuyện này vừa tàn nhẫn vừa vô tình: Họ là vợ chồng chưa cưới của nhau, dù hôn hay lên giường thì cô đều không có lý do từ chối. Anh là đàn ông, dù cô có từ chối thế nào đi chăng nữa thì liệu có thể phản kháng được anh không?

 

Suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng hơn, phối hợp với ánh mắt xâm lược lúc này của anh.

 

Triều Tịch cam chịu nhắm mắt lại.

 

"Anh sẽ không chạm vào em." Dường như Lục Trình An đã nhìn ra suy nghĩ của cô, anh bỗng nhiên nói: "Chuyện tối nay là ngoài ý muốn."

 

Cô chợt mở mắt ra.

 

Người trước mặt cô đột nhiên lùi lại, anh đứng bên cạnh cô và dựa người vào cửa xe. Không gian yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran trong bụi cỏ.

 

Đợi một lúc, Triều Tịch nói: "Em lên trước."

 

"Anh giả say lừa em."

 

"Em biết."

 

"Nếu như anh không giả say, em có đến đón anh không?"

 

Cô quay lưng về phía anh và không nói gì.

 

Lục Trình An bình tĩnh nói tiếp: "Sẽ không, phải không?"

 

Lại là im lặng.

 

Lục Trình An châm một điếu thuốc kẹp trong tay rồi nhả khói, anh trầm giọng nói: "Anh và Doãn Lạc đã chia tay mười năm rồi, trong mười năm qua, anh chưa từng gặp lại cô ta một lần nào cả."

 

"Anh nói chuyện này với em làm gì?"

 

Lần này người im lặng đổi thành anh.

 

Triều Tịch nói: "Em không muốn biết chuyện giữa anh và Doãn Lạc."

 

"Giữa anh và cô ta không có chuyện gì cả."

 

"Bạn gái cũ không được tính là người quan trọng à?"

 

Lục Trình An: "Nếu là người quan trọng thì cô ta đã không trở thành... Bạn gái cũ."

 

Triều Tịch: "Ít nhất cô ta đã từng quan trọng."

 

Suy cho cùng thì cô vẫn là một cô gái, dù hào phóng và đoan trang đến đâu thì cũng sẽ tính toán chi li về quá khứ của người thương. Điều khiến cô quan tâm hơn cả là vô số mối quan hệ trong quá khứ của anh, những tình cảm lưu luyến của những năm tháng trước đây và anh đã từng ngọt ngào với những mối tình ấy.

 

Trong lòng anh từng có nhiều phụ nữ như vậy nhưng cô lại chưa bao giờ sống trong mắt anh.

 

Khi nghe cô nói vậy, Lục Trình An hơi nheo mắt, cười mỉa mai: "Ai nói cô ta từng quan trọng?"

 

"Không phải?"

 

"Nếu là người quan trọng thì anh sẽ không bỏ lỡ."

 

"Dù cô ta không thích anh?"

 

"Dù cô ta không thích anh."

 

"Anh là thổ phỉ à?" Triều Tịch không phản bác được.

 

Đôi môi Lục Trình An mấp máy, trong miệng tràn ra tiếng cười khẽ: "Đúng vậy."

 

Triều Tịch: "Vậy anh đã gặp được người quan trọng chưa?"

 

Cô nói xong, đợi hồi lâu vẫn không chờ được câu trả lời của anh, quay lại thì thấy đôi mắt anh nhướn lên, đôi mắt đen láy của anh đang nhìn thẳng vào cô. 

 

Bóng đêm u tối khiến mắt anh như màu mực, cảm xúc trong mắt anh cũng mơ hồ khó phân biệt, giống như điềm báo trước cơn gió cuồng nộ. Áp suất cực thấp, tầng mây dày đặc, ép tới mức cô không thở nổi.

 

Bỗng dưng anh mỉm cười, hỏi bâng quơ: "Em nghĩ thế nào?"

 

Anh không trả lời thẳng nhưng cô loáng thoáng cảm thấy hình như mình đã biết đáp án rồi...

 

 

Hôm sau, Triều Tịch ăn trưa xong chuẩn bị quay lại văn phòng, lúc đi được nửa đường thì cô nhận được cuộc gọi từ đoàn làm phim, nói là muốn trưng cầu ý kiến nên cô không về văn phòng mà đi thẳng lên tầng nơi đoàn làm phim đang quay phim.

 

Đang là giờ cơm trưa nên đoàn làm phim tạm dừng quay phim, mọi người đều đang ăn cơm.

 

Triều Tịch tìm người hỏi biên kịch đang ở đâu, sau khi nhận được câu trả lời, cô tìm phòng rồi đi vào.

 

Cửa phòng mở ra và bất ngờ thay, ngoài biên kịch thì diễn viên nam chính, nữ chính cũng ở bên trong.

 

Triều Tịch ăn cơm xong mới đến nên đương nhiên cô không đeo khẩu trang. Bởi vì đặc thù nghề nghiệp nên lúc đi làm cô đều không trang điểm, toàn để mặt mộc.

 

Nhưng dù vậy, mọi người trong phòng vẫn bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt trong trẻo của cô.

 

Có người nghi ngờ hỏi: "Bác sĩ Triều Tịch phải không?"

 

Lúm đồng tiền của Triều Tịch khẽ hiện ra: "Là tôi."

 

Hôm qua cô đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt, đôi mắt cô trong veo gợn sóng như dòng nước. Mà bây giờ, lúc cô cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt long lanh lại giống như một đóa hoa kiều diễm.

 

Vì cùng trong ngành giải trí nên mọi người đều biết rằng sự thay đổi khí chất cá nhân chủ yếu dựa vào cách trang điểm và trang phục.

 

Triều Tịch không như vậy, cô để mặt mộc nhưng khí chất vẫn có thể biến hóa rất tự nhiên.

 

Bây giờ Doãn Lạc càng chắc chắn hơn, Triều Tịch chính là Quý Triều Tịch.

 

Người đầu tiên phản ứng lại là Lâm Bỉnh Dương, cách nói chuyện của anh ta khiến người khác vô cùng dễ chịu: "Bác sĩ Triều Tịch tới rồi, cô Trần, mọi người còn thất thần làm gì, không phải có vấn đề muốn trưng cầu ý kiến của cô ấy sao, mau hỏi nhanh lên, bác sĩ bề bộn nhiều việc, chúng ta phải tranh thủ thời gian."

 

Biên kịch bừng tỉnh, vội vàng lấy tờ giấy note câu hỏi ra và hỏi Triều Tịch.

 

Sau khi giải quyết xong, Triều Tịch định rời đi.

 

Lâm Bỉnh Dương đột nhiên nói: "Tôi đi vệ sinh."

 

Anh ta đi theo cô ra khỏi phòng.

 

Thang máy ở bên phải, nhà vệ sinh ở bên trái, Triều Tịch phát hiện người phía sau vẫn luôn đi theo mình.

 

Sự quan tâm của cô chỉ giới hạn trong ba loại người: Người thân, bạn bè và người bệnh.

 

Lâm Bỉnh Dương không phải loại nào trong số đó, thậm chí cô còn không muốn mở miệng nói chuyện với anh ta.

 

Người lo lắng đương nhiên là Lâm Bỉnh Dương, khi thấy cô không có ý dừng lại, anh ta vội vàng kéo cô lại: "Chị Triều Tịch."

 

Triều Tịch nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía cánh tay đang lôi kéo mình của anh ta.

 

Lâm Bỉnh Dương vội vàng thu tay lại: "Xin lỗi, em hơi nóng lòng."

 

Triều Tịch: "Hình như trước kia, chúng ta chưa từng gặp nhau."

 

Lâm Bỉnh Dương gãi đầu, cười nói: "Màn hình điện thoại của Giang Ngư là ảnh chụp chung của chị và cô ấy."

 

Sau lần Hotsearch vừa rồi, Lâm Bỉnh Dương vẫn dùng giọng điệu quen thuộc nhắc đến Giang Ngư, đây là điều Triều Tịch không ngờ tới.

 

Triều Tịch: "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

 

"Bao giờ Giang Ngư vào đoàn phim thế chị?" Lâm Bỉnh Dương rất thẳng thắn.

 

Triều Tịch: "Cậu có thể tự hỏi em ấy."

 

"Cô ấy hủy kết bạn với em rồi."

 

"Em ấy đã hủy rồi, cậu còn hỏi em ấy làm gì?"

 

"Bởi vì em vẫn còn thích cô ấy." Chàng trai trẻ tuổi khẽ cười dưới ánh nắng, dường như trong mắt anh ta có ánh sáng, nếu không phải Triều Tịch biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì cô sẽ thật lòng tác hợp anh ta với Giang Ngư.

 

Triều Tịch nhìn anh ta, mơ hồ nhìn ra một người khác.

 

Cô im lặng rồi nói: "Cậu rất giống một người bạn của tôi."

 

"Thật sao?" Lâm Bỉnh Dương cười: "Tại sao hai người đều nói như vậy?"

 

Triều Tịch khó hiểu nhìn về phía anh ta.

 

Lâm Bỉnh Dương: "Doãn Lạc c*̃ng nói như vậy nhưng lúc đó cô ấy nói rằng em rất giống… Bạn trai cũ của cô ấy." Anh ta tựa người vào tường, liếc sang bên cạnh, xuyên qua Triều Tịch rồi đưa tay ra: "Doãn Lạc."

 

Bên cạnh có thêm một người.

 

Doãn Lạc đi tới: "Hai người đang nói chuyện gì vậy, lúc đứng từ xa tôi đã thấy anh cười rồi?"

 

Lâm Bỉnh Dương thản nhiên nói: "Cô nói xem có khéo hay không, cô nói tôi rất giống bạn trai cũ của cô, ch…Triều Tịch…" Suýt chút nữa Lâm Bỉnh Dương đã buột miêng gọi chị, anh ta vội vàng đổi giọng: "Bác sĩ Triều c*̃ng nói tôi rất giống một người bạn của cô ấy, chuyện gì đây, chẳng lẽ người bạn này và bạn trai cũ của cô là cùng một người à?"

 

Anh ta chỉ thuận miệng nói vậy, kết quả không ngờ...

 

Doãn Lạc: "Cô cũng cảm thấy anh ta rất giống Lục Trình An đúng không?"

 

Nhan sắc của Doãn Lạc không kém gì cô, cô ta có một giọng nói êm tai dịu dàng, giờ phút này như đang tràn ngập nỗi buồn khi nhớ về một người cũ trong hồi ức, lại xen lẫn nỗi nhớ nên âm sắc càng thêm êm dịu.

 

Doãn Lạc nhìn về phía Triều Tịch: "Tôi thật sự không nhận lầm người, cô chính là Triều Tịch mà tôi biết."

 

Triều Tịch cười nhạt: "Nhưng tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau."

 

"Chúng ta chưa từng gặp nhau nhưng tôi đã nhìn thấy ảnh của cô từ chỗ của một người bạn." Doãn Lạc dịu dàng cười: "Trước kia tôi từng học ở trường trung học số 11, Lục Trình An cũng học ở đó, anh chị của cô cũng vậy, tại sao cô không học ở đó?"

 

Triều Tịch: "Chị?"

 

"Quý Quân Lăng đó." Doãn Lạc nói: "Tôi và cô ấy là bạn tốt."

 

Khóe miệng Triều Tịch giật giật: "Cô nhìn thấy ảnh của tôi ở đó?"

 

Doãn Lạc: "Đúng vậy."

 

Lúc này Triều Tịch mới nghiêm túc nhìn cô ta.

 

Ánh mắt cô rất nhạt nhưng Doãn Lạc luôn có cảm giác run rẩy dựng tóc gáy.

 

Có thể nói Doãn Lạc và Quý Quân Lăng là bạn tốt của nhau nhưng điều kiện tiên quyết để hai người trở thành bạn là... Trong miệng người ngoài, Quý Quân Lăng là cô cả nhà họ Quý. Thành phần gia đình của Doãn Lạc rất đơn giản, một nhà ba người, cô ta không thể hiểu được thú vui của việc khoe khoang người thân, khoe khoang con gái nuôi, đặc biệt là trong một gia tộc phức tạp như nhà họ Quý.

 

Trước kia cô ta nghĩ Quý Quân Lăng cố ý phóng đại để giữ thể diện.

 

Kết quả không ngờ...

 

Những người trong vòng tròn của họ sẽ chọn trường trung học số 11 để học. Đây là một trường học quý tộc và là một trường mở, tỷ lệ trọng điểm hàng năm đạt 90%, ngay cả những đứa trẻ từ các nhánh xa nhất của nhà họ Quý cũng theo học tại trường trung học số 11.

 

Nhưng Triều Tịch không phải, cô đến một trường học khác.

 

Bởi vậy, Doãn Lạc mới chấp nhận người bạn Quý Quân Lăng này.

 

Trong miệng Quý Quân Lăng, tính cách Triều Tịch lạnh lùng, không ai có thể lọt nổi vào mắt xanh của cô, tính tình vừa kiêu căng vừa ngạo mạn nên so với Triều Tịch, người nhà họ Quý càng thích Quý Quân Lăng hơn.

 

Rốt cuộc người nhà họ Quý thích là ai?

 

Triều Tịch rời khỏi nhà họ Quý, đây chính là bằng chứng tốt nhất.

 

Doãn Lạc bị Quý Quân Lăng nhồi nhét và tẩy não quá nhiều, lại thêm sự thật bày ở trước mắt nên đương nhiên cô ta không có ấn tượng gì tốt với Triều Tịch, chứ đừng nói đến việc Triều Tịch từng là vợ chưa cưới của Lục Trình An.

 

Dù là "từng" cũng làm cho cô ta khó chịu.

 

Doãn Lạc có thể bay nhảy trong giới giải trí nhiều năm, đương nhiên cũng không phải người hiền lành. Cô ta đối diện với ánh mắt nhạt nhẽo của Triều Tịch bằng ánh mắt rét lạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng có tính công kích, lúc chuẩn bị nói gì đó thì lại bị Triều Tịch cắt ngang.

 

"... Đúng là cậu rất giống Lục Trình An của trước kia."

 

Hơn nữa, lời này của Triều Tịch là đang nói với Lâm Bỉnh Dương, như thể sự thăm dò vừa rồi chỉ là do Doãn Lạc tự đa tình ảo tưởng. Chẳng qua Triều Tịch chỉ nhạt nhẽo quét mắt qua cô ta một chút, cô đang bận suy nghĩ xem những gì cô ta nói có đúng không.

 

Doãn Lạc đã tiến vào trạng thái chiến đấu, kết quả kẻ địch chỉ hời hợt nói một câu: "Cô công kích nhầm người rồi."

 

Doãn Lạc lập tức chán nản.

 

Lâm Bỉnh Dương có cảm giác quen thuộc với cái tên "Lục Trình An" lạ lẫm này: "Hình như tôi đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải?"

 

Doãn Lạc chưa từng nhắc đến Lục Trình An với người nào trong giới giải trí nhưng giờ phút này, cô ta không muốn thua.

 

Cô ta nhếch miệng, dịu dàng nở một nụ cười ngọt ngào: "Có thể là vì tôi luôn nhắc đến anh ấy."

 

Lâm Bỉnh Dương gãi đầu một cái: "Thật sao?"

 

"Nếu không thì anh có thể nghe thấy tên anh ấy ở đâu? Anh ấy không ở trong giới giải trí."

 

"Cũng đúng, tôi thật sự rất giống anh ấy hả? Giống chỗ nào? Ngoại hình à?"

 

Doãn Lạc cực kỳ ghét bỏ: "Anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều."

 

Lâm Bỉnh Dương không vui: "Tốt xấu gì thì bây giờ tôi cũng là bạn trai quốc dân, cô phải cho tôi chút mặt mũi chứ."

 

"Anh ấy thật sự rất đẹp trai." Doãn Lạc cảm thán nói: "Lúc đi học, anh ấy đã rất đẹp trai rồi, anh ấy vô cùng thu hút con gái, tôi cũng bị anh ấy hấp dẫn... Dù sao anh ấy cũng là một cậu ấm phong lưu, sau đó tôi thực sự không thể chịu được tính cách đào hoa đó nên đã nói chia tay anh ấy, không ngờ rằng anh ấy vẫn độc thân suốt những năm qua…"

 

Lâm Bỉnh Dương từng đóng rất nhiều bộ phim thần tượng thanh xuân nên lúc này anh ta hiểu ngay: "Anh ấy bị cô làm tổn thương tình cảm nên vẫn chưa thoát ra được."

 

Doãn Lạc thở dài tiếc nuối.

 

Triều Tịch thực sự bội phục kỹ năng diễn xuất của Doãn Lạc, chẳng trách cô ta có thể nổi bật trong một rừng các diễn viên nữ trẻ đẹp.

 

Mà chỗ hay của Doãn Lạc là tất cả những gì cô ta nói đều là sự thật, không hề có một chi tiết bịa đặt nào. Chỉ là cô ta rất giỏi dẫn dắt suy nghĩ của mọi người, nói chuyện chỉ nói ba phần, nắm bắt bầu không khí rất tốt, bảy phần còn lại thì để khán giả phỏng đoán.

 

Triều Tịch hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô ta, hành vi của cô ta thật trẻ con và vô nghĩa.

 

Cô nhìn kỹ năng diễn xuất không theo kịch bản của Doãn Lạc như thể đang xem một bộ phim.

 

Lâm Bỉnh Dương lại hỏi: "Vậy còn cô, cô có từng nghĩ đến việc hòa giải với anh ấy không?"

 

Doãn Lạc liếc mắt nhìn Triều Tịch một chút, thấy dáng vẻ cô vẫn bình tĩnh lãnh đạm nên tự biên tự diễn, tiếp tục phát huy: "Tôi cũng không biết, có lẽ vậy, dù sao anh ấy không yêu đương đã mười năm rồi."

 

"Khoa trương như vậy à?" Lâm Bỉnh Dương không tin tưởng cho lắm.

 

Anh ta vừa dứt lời, chuông điện thoại của Triều Tịch đột nhiên vang lên.

 

Ánh mắt hai người đổ dồn vào cô.

 

Cô lấy điện thoại di động ra, hóa ra người gọi lại là nhân vật chính trong cuộc trò chuyện này, Lục Trình An.

 

Lâm Bỉnh Dương: "Này, đây có phải là Lục Trình An không?"

 

Triều Tịch: "Ừm."

 

Lâm Bỉnh Dương thắc mắc: "Sao tôi biết cô lâu như vậy nhưng chưa từng thấy anh ấy gọi điện cho cô?"

 

Biểu cảm của Doãn Lạc hơi vặn vẹo nhưng điều khiến cô ta vặn vẹo hơn còn đang ở đằng sau.

 

Triều Tịch c*̃ng rất thắc mắc: "Tại sao chồng chưa cưới của tôi phải gọi điện thoại cho cô?"

 

Lâm Bỉnh Dương: "?"

 

Triều Tịch nhận điện thoại, không đợi đối phương mở miệng, cô đã gọi một tiếng: "Chồng ơi."

 

Giọng nói ngọt ngào như ngâm mật chưa từng có từ trước đến nay, chất giọng của cô vốn đã mềm mại, lại thêm ngữ điệu nũng nịu lúc này chính là sự quyến rũ trắng trợn nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng