Cô vô cùng cảm kích chị cả vì ngày đó đã chạy đến giúp cô, có lẽ chị ấy vẫn còn nhớ tình nghĩ chị em khi xưa, còn bọn họ thì sao?
Đừng nói chút tình nghĩa này, ngay cả cái nhân tính cơ bản họ còn chẳng có. Trong mắt người mẹ ruột kia chỉ có tiền và con trai bảo bối của bà ta mà thôi, thế thì vì sao cô phải buông tha cho bọn họ chứ?
Nếu như lần này cô buông tha cho bọn họ thì cũng không biết lần sau cô sẽ biến thành bộ dáng như thế nào nữa.
“Nói mày là động vật máu lạnh thiệt là đúng mà, mày còn có tính người không? Trong đó là mẹ ruột và em ruột của mày đó, còn ba ruột mày bây giờ đang nằm liệt giường, mày tự đi chăm sóc ông ấy đi, mày tưởng chị cả mày rảnh rỗi lắm hả mà phải đi chăm sóc ổng?” Lúc này người đàn ông đang ngồi bên cạnh Từ Vọng Đệ đứng lên quát mắng cô.
Vóc dáng người hắn không cao lắm nhưng cái bụng bia vểnh lên, vẻ mặt dữ tợn và ánh mắt hung ác giống như là mang theo một dòng lệ dữ khiến người khác cảm nhận được bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhào qua đánh người, hơn nữa trên người hắn còn nồng nặc mùi rượu, mới ban ngày ban mặt mà không rõ là uống bao nhiêu rồi nữa.
“Haha, mẹ ruột, em ruột? Ruột là ruột làm sao?” Thẩm Trí đứng trước Từ Khả, thần sắc anh vẫn lạnh lùng nhìn người đàn ông kia nói chuyện.
Giọng điệu anh vừa hững hờ vừa ngạo mạn, với chiều cao và gương mặt ưu việt khiến cho anh luôn mang theo cảm giác uy lực và áp bách cho người khác.
Người đàn ông bị anh nhìn đến nghẹn họng nói không được lời nào, hơn nữa ở đây là cục cảnh sát nên hắn ta cũng không dám l* m*ng làm gì.
“Ông ấy là chồng của Từ Vọng Đệ” Cảnh sát Lý ở bên cạnh nói.
Người đàn ông này vừa đến đây là làm loạn đủ thứ, hắn chỉ cần rống một câu thì ngay cả động đậy Từ Vọng Đệ cũng không dám, cô ấy đoán rằng ở nhà Từ Vọng Đệ đã bị hắn ta bạo hành một khoảng thời gian rất dài khiến cho một ánh mắt từ hắn cũng làm cho chị ấy sợ đến run rẩy.
Ấn tượng của Từ Khả đối với người đàn ông này không mấy tốt đẹp, mới ban ngày mà người ngợm nồng nặc mùi rượu, cô lại nhớ về lần đầu tiên gặp chị cả ở trước tiệm, khi ấy trên gương mặt chị cả đều bầm tím, trên tay cũng bị thương, khi đó cô đã đoán rằng chị cả đang bị bạo lực gia đình.
Ánh mắt của Thẩm Trí lại rơi xuống người Từ Vọng Đệ, vừa nhìn sang thì chị ấy đã run rẩy cúi đầu không dám nói nữa, nhưng hai tay chị ấy vẫn đang phát run.
“Trên mặt chị là ai đánh bị thương, là hắn hay là những người khác?” Anh hỏi
“Chị ấy nói do chị ấy vấp ngã” Nói đến đây thì cảnh sát Lý không khỏi thở dài một hơi.
Cho dù vết thương đó có bị người khác đánh đi chăng nữa thì chỉ cần chính chủ không thừa nhận thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào.
Cũng không thể chỉ dựa vào phán đoán mà bắt người nhốt lại.
“Ngã sẽ thế sao?” Thẩm Trí nói.
Từ Khả nhìn thoáng qua người đàn ông kia rồi lại nhìn về chị cả, ánh mắt chị cả luôn phát run nhưng vẫn luôn không dám nhìn thẳng người khác.
Cô mới cau mày lại rồi đưa tay kéo kéo tay áo của Thẩm Trí: [Chị ấy không biết chữ]
Thẩm Trí lại nhìn thoáng qua người đàn ông gương mặt đỏ au, bộ dạng hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên đánh người kia rồi nói: “Chúng tôi sẽ không rút đơn kiện, bọn họ có thể chạy tới tiệm mà đánh người đập phá, Từ Khả là nạn nhân nên dựa vào cái gì bên tôi phải rút đơn kiện? Bất kể là chuyện gì thì đã làm là phải chịu trả giá đại giới. Hơn nữa những người này mới bị bắt lại thôi, cả quá trình kiện thưa còn chưa làm được cái gì mà mấy người tới gây gấp gáp cái nỗi gì?”
“Con mẹ mày là ai, mày là cái gì của nó, chuyện nhà tao mắc gì mày là mày ở đây quản này quản nọ!!!” Người đàn ông vừa nghe anh nói với giọng điệu ngạo mạn thì đã nhanh chóng đỏ mắt, muốn xông đến anh.
“Hoàng Quốc Hoa, đây là cục cảnh sát” Cảnh sát Lý lập tức quát lớn.
Mặt Thẩm Trí vẫn cứ thong dong thế, thậm chí anh còn nở một nụ cười mê người: “Ông quản tôi là ai hả?”
“Tao nói mày biết, làm dâu nhà tao chứ không phải làm người hầu cho nhà họ Từ tụi mày, nếu như tụi mày cứ nhất quyết tống họ vào tù thì tao nhất định sẽ khiêng ba mày lên thảy trước cửa tiệm nhà mày!” Người đàn ông được gọi là Hoàng Quốc Hoa quát lớn.
Trong nháy mắt cô đã hiểu rõ tại sao hắn lại nổi giận tới vậy, hoá ra hắn sợ nếu như bọn người Triệu Hương Liên mà có vào tù thiệt thì chẳng ai chăm lo cho cái người đang nằm liệt giường kia, Hoàng Quốc Hoa sợ liên luỵ tới nhà hắn nên mới đứng trong này kêu gào nãy tới giờ.
Thứ tình người này cũng chỉ có thế thôi.
“Vậy thì liên quan gì tới em ấy, em ấy cũng có phải người nhà họ Từ đâu?” Thẩm Trí nhìn hắn: “Nơi này là cục cảnh sát, ông còn muốn vào đó ngồi xổm làm bạn với đám bọn họ hay sao?”
Từ Khả nhìn về phía cảnh sát Lý, cô muốn hỏi ở đây còn chuyện gì cần cô hỗ trợ nữa hay không và khi nào thì mới có thể tiến hành thẩm tra và khởi tố bọn họ.
Nơi này là phòng hoà giải, chị cả vẫn luôn đứng đó cúi người run rẩy.
Cô chắc chắn sẽ không rút đơn kiện, nhưng cũng không muốn khiến cho chị cả bị tổn thương thêm nữa.
“Cảnh sát Lý, bên này còn cần phối hợp gì không? Nếu như về quy trình thẩm tra và khởi tố thì luật sự đại diện bên này sẽ phối hợp với các người, trong tiệm Từ Khả còn có việc” Thẩm Trí cũng không muốn ở trong này gây lộn với họ, nếu như muốn đối phó với loại người hạ đẳng này thì anh vẫn có thừa cách.
Cảnh sát Lý không khỏi nhìn Thẩm Trí thêm vài lần, người đàn ông này rất đẹp trai, tuy rằng không biết sao mà Từ Khả có thể quen biết được người như thế nhưng mà thoạt nhìn người này toàn diện chẳng khuyết chỗ nào.
“Đến bên này kí tên đã, chúng tôi sẽ mau chóng đem đơn kiện gửi đến viện kiểm sát” Cảnh sát Lý lại nói.
Từ Khả nhìn qua chị cả một lần nữa rồi mới cùng cảnh sát Lý đi ra khỏi phòng hoà giải.
Cô muốn một mình nói chuyện với chị cả mấy câu nhưng ngặt nỗi chị ấy không biết chữ.
Cô muốn nói chị cả nghe rằng nếu như cái người đàn ông tên Hoàng Quốc Hoa này thường xuyên hành hạ chị ấy chì hi vọng chị ấy báo cảnh sát, càng hi vọng chị ấy sẽ li hôn.
“Tiểu Khả” Khi ra khỏi cục cảnh sát thì Từ Khả vẫn luôn cúi đầu, lúc mà đi đến xe Thẩm Trí đang đỗ ở bãi thì chị cả Từ Vọng Đệ đã đuổi theo tới.
Hoàng Quốc Hoa đứng sau chị cả, mắt vẫn cứ hung hăng trừng trừng như thể sợ chị ấy nói cái gì không nên nói, tuy hắn ta không rõ Thẩm Trí là loại người nào nhưng nhìn đến anh thì hắn vẫn cứ sợ hãi.
“Chị có cái gì thì cứ nói thẳng đi” Thẩm Trí nhìn chị ấy, là một người phụ nữ đáng thương, cũng là một người phụ nữ tầm thường.
Trong cuộc sống hằng ngày bị áp bách đến ngạt thở, cuối cùng ngay cả đứng cũng không duỗi thẳng thắt lưng mình, cả đời chỉ biết nhẫn nhịn, ngay cả bị đánh mắng cũng chẳng buồn phản kháng.
Người phụ nữ như thế, vừa đáng trách vừa đáng thương.
“Tiểu Khả à, chị mong em có thể buông tha cho mẹ và em trai, còn cả Vương Phán nữa, em ấy cũng là một đứa đáng thương dữ lắm. Bây giờ em ấy rơi vào tình cảnh này thì cả nhà em ấy đều suy sụp” Giọng của Từ Vọng Đệ như đang cầu khẩn cô, ngay cả vành mắt cũng đã đỏ au.
Từ Khả nhìn chị ấy rồi lại liếc mắt sang Hoàng Quốc Hoa đang đứng cách đó không xa, cô cầm điện thoại lên gõ chữ: [Có phải hắn đánh chị thường xuyên hay không?]
“Em ấy hỏi, có phải người đàn ông đó thường xuyên đánh chị hay không?” Thẩm Trí thấp giọng truyền đạt lại lời nói của Từ Khả.
Nghe thế nên Từ Vọng Đệ kinh hoảng lắc đầu: “Không có, không có, mấy em đừng hiểu lầm”
“Thế vết thương trên người chị tại sao lại có, chẳng lẽ do thằng em trai kia của chị đánh?” Thẩm Trí lại hỏi tiếp, anh thả giọng mình thật thấo để chắc rằng Hoàng Quốc Hoa đứng đằng kia sẽ không nghe được, hơn nữa ánh mắt anh vẫn thường xuyên liếc qua Hoàng Quốc Hoa khiến cho hắn không dám tiến lên thêm một bước nào cả.
“Không phải đâu, thật sự không phải đâu. Tiểu Khả, chị chỉ mong em có thể tha cho bọn họ, bây giờ chẳng còn ai chăm sóc cho ba cả” Từ Vọng Đệ vừa lắc đầu vừa cố chấp lặp lại câu nói kia.
[Em sẽ không rút đơn kiện, ngày hôm qua bọn họ cũng chưa từng muốn buông tha cho em một lần nào cả]
Từ Khả rất muốn bật cười, giờ phút này ngay cả mấy người đàn ông trong nhà đều trở nên yếu đuối khó tưởng, ngay cả cầu xin cũng phải kêu chị cả đến đây cầu xin cô.
Trong cả câu chuyện này thì cái người ba ruột của cô luôn trốn tránh đằng sau, ngay cả lần đó ông ấy gọi điện thoại cho cô đòi tiền thì nghe được chẳng giống như một kẻ liệt nằm suốt trên giường cần đến người khác chăm sóc đâu.
“Chuyện này cũng không có liên quan đến chị nên chị không cần phải kéo nó về mình” Thẩm Trí bình tĩnh nói: “Huống hồ chị có thể cam đoan rằng sau khi rút đơn kiện thì bọn họ vĩnh viễn sẽ không chạy đến đây gây thêm phiền toái cho Từ Khả sao? Chẳng lẽ chị cứ hi vọng em ấy sẽ mãi sống trong sợ hãi thế này sao, chị đã trở thành như vậy rồi thì hà tất phải kéo em ấy xuống bùn cùng chứ?”
Tuy những lời nói này nghe qua có thể rất lãnh khốc vô tình nhưng mà Thẩm Trí chỉ cầm biết rằng bây giờ Từ Khả không còn bất cứ quan hệ gì với những người trong gia đình này cả, có thể cắt đứt sạch sẽ là tốt nhất.
Anh có hơi bàng quan và cũng không muốn chạy đi tìm tòi những chuyện của người phụ nữ số khổ trước mặt đây nữa.
Mỗi người một mệnh, ai cũng có nỗi khổ của mình, vì sao cả bản thân mình còn đau khổ không thôi mà cứ một mực quan tâm sống chết của người ta làm gì.
Anh thầm nghĩ rằng Từ Khả chỉ việc sống thật tốt cuộc đời của em ấy là được, đừng có khóc tê tâm liệt phế giống như đêm hôm qua nữa, điều đó thật sự khiến cho anh đau lòng đến mức chẳng làm nổi thứ gì.
Từ Vọng Đệ không ngờ rằng người đàn ông đẹp trai đứng trước mặt mình đây sẽ nói ra những lời thế này, chị ấy nhìn anh rồi sửng sốt một hồi lâu, run rẩy không nói nên lời.
Từ Khả nhìn chị cả rồi gật đầu, lời nói của Thẩm Trí đại biểu cho ý tứ của cô.
Cô cũng không muốn phải giải thích thêm điều gì nữa, cô rất muốn khuyên bảo chị cả trốn đi nhưng chị cả vốn dĩ đã bị lún thật sâu vào đầm lầy bẩn thỉu này rồi, không còn cách nào trốn ra được cả, vũng bùn đó sớm đã quấn chặt cả người chị cả chìm vào trong đấy.
“Nhưng mà…” Từ Vọng Đệ vừa nhìn thấy người đàn ông phía sau lưng họ thì cả người liền run rẩy lo sợ.
Cũng bởi lần trước mẹ và Vương Phán bị tạm giam mấy ngày, Từ Vọng Long và ba cũng không thèm quan tâm, cô vất vả gom góm chút tiền mới bảo lãnh họ ra ngoài được làm cho người đàn ông đó giận lẫy đánh cô xém chớt, bây giờ nếu mẹ và em trai bị đi tù thật thì chắc chắn ba cô sẽ trách cô, cho nên cô mới liều mạng chạy đến đây khuyên nhủ.
“Nếu như chị có gặp phải khó khăn gì có thể tới nói với chúng em, đánh người là phạm pháp cho dù đó có là chồng chị hay ai đi chăng nữa” Thẩm Trí cảm nhận được sự run rẩy lo sợ của chị ấy nên mới nói thêm một câu.
“Từ Vọng Đệ, con mẹ mày đang nói gì với chúng nó thế?” Hoàng Quốc Hoa như nghe được điều gì nên bước tới mấy bước mà nắm lấy Từ Vọng Đệ hung hăng trừng mắt nhìn chị ấy.
Từ Vọng Đệ lập tức sợ hãi lắc đầu.
Từ Khả trừng mắt nhìn Hoàng Quốc Hoa, nếu như có thể cô cũng muốn tống cả hắn vào trong ấy.
“Đi thôi” Thẩm Trí túm Từ Khả lại rồi nhanh chóng đẩy cô lên xe.
Không cần thiết phải tốn nước miếng với hạng người này, lãng phí thời gian là sức lực.
Hoàng Quốc Hoa vốn dĩ còn muốn tiến lên làm mình làm mẩy với Từ Khả nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe của Thẩm trí thì hắn ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng hắn không có văn hoá cũng chẳng học hành nhiều gì cho cam nhưng hắn ít nhất cũng biết vẻ ngoài của chiếc xe Thẩm Trí là loại xe sang trọng đắt tiền.
Trong lòng Hoàng Quốc Hoa có chủ ý mới, vốn dĩ hắn đang nổi giận đùng đùng thì bây giờ đã nở một nụ cười khác lạ.
Ngồi trên xe thì Từ Khả luôn nhíu chặt mày.
Cô luôn sợ sau khi về nhà thì chị cả sẽ bị hắn ta đánh thêm một trận.
“Người phụ nữ ấy là gì của em?” Thẩm Trí hiểu rõ cô đang lo lắng chuyện gì nên mới mở miệng hỏi.
Nếu như là chị gái của cô thì trông có vẻ hơi lớn tuổi.
[Là chị gái ruột trong gia đình của em, lớn hơn em rất nhiều tuổi]
Từ Khả cũng không muốn giấu giếm anh.
[Hôm nay cám ơn anh đã đi cùng em nhé]
“Chị cả em?” Thẩm Trí nhớ tới người phụ nữ ban nãy như là một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, nếu như nói là mẹ ruột của cô anh còn tin, nếu như lớn hơn nhiều nhưng cũng không có khả năng lớn hơn cô tận hai mươi tuổi chứ!
Từ Khả gật gật đầu rồi dời ánh mắt nhìn ra cửa sổ.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên trên đường có thêm nhiều xe cộ và người qua qua lại lại, cũng có không ít cửa hàng đã bắt đầu mở cửa buôn bán rồi.
[Em sợ rằng Hoàng Quốc Hoa sẽ đến gây phiền phức cho anh, hắn ta sẽ ăn vạ anh đó]
Từ Khả nói ra sự lo lắng của mình.
Lúc cô vừa lên xe cô đã chú ý được Hoàng Quốc Hoa ở bên ngoài đang sáng con mắt lên nhìn lấy xe của Thẩm Trí, ánh mắt kia vừa nham hiểm vừa tham lam, rõ ràng là đã có cái chủ ý xấu xa gì rồi.
“Nếu như hắn có thể quậy được anh thì xem như hắn có bản lĩnh” Thẩm Trí bình tĩnh đáp lời.
Nghe vậy thì Từ Khả nghiêng đầu qua nhìn anh, trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng mà trong giọng nói nhàn nhạt kì lạ ấy lại làm cho người khác cảm thấy thần phục đến phát cuồng.
Thẩm Trí đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô rồi nói: “Anh biết em lo lắng cho chị cả của rm cũng đau lòng cho chị ấy, nhưng có rất nhiều chuyện đều do bản thân mình tự quyết định, cho dù người khác có muốn giúp đỡ thì trước tiên người ấy cũng phải giơ tay lên cầu cứu đã”
[Em biết]
Phật không độ được người mà phải là người tự độ mình.
Chị cả đã sống một cuộc đời mà vận mệnh chị ấy chỉ bé như một hạt cát, những thứ chị ấy chịu đựng thì cũng đã chịu mãi thành thói quen cho nên vẫn cứ luôn sợ hãi không dám lên tiếng phản kháng.
Nhưng khi càng biết, cô lại càng không dám nghĩ đến mấy năm nay chị cả đã sống như thế nào.
Trở về tiệm thì hai người giúp việc theo giờ đã về rồi, họ quét dọn cửa hàng rất sạch sẽ.
Bây giờ cũng chỉ còn lại cái tủ lạnh đứng thôi, không biết có thể thay kính mới để dùng lại không nữa.
Mấy ngày sau là tết nguyên tiêu và lễ tình nhân rồi, cô còn đang định nghiên cứu hai loại bánh thích hợp để bán trong ngày lễ đó nữa.
[Phí thuê giúp việc theo giờ bao nhiêu để em chuyển cho anh]
Từ Khả nhìn cái tủ lạnh kia rồi lại chợt nhớ cô còn chưa có trả tiền cho hai người giúp việc ấy nữa.
“Không rõ, bạn anh thuê giúp, để anh về hỏi” Thẩm Trí nói
Từ Khả: “…”
Lại nữa rồi, mỗi lần anh không muốn lấy tiền của cô thì anh sẽ nói là không biết như thế này đây.
“Cửa kính của tủ lạnh đã hư rồi, có thể thay cửa mới” Thẩm Trí thấy bộ dáng của cô liền nén cười mà chuyển đề tài.
[Dạ, em đã liên hệ bên bán cửa kính này rồi, bên đó nói ngày mai sẽ cho người qua đây xem thế nào đã]
Thẩm Trí nghe cô nói rồi lại nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, anh nói: “anh về trước một chuyến đã, chuyện luật sư để tối nay anh trả lời cho em, em cứ tin anh đã, anh sẽ dẫn luật sư đến gặp em”
Tuy rằng không muốn làm phiền đến anh cũng không muốn anh bị cuốn vào những việc thế này, nhưng nếu như có người quen biết giới thiệu luật sư thì đây là điều tốt.
“Từ Khả, thỉnh thoảng em nhận lấy ý tốt từ người khác cũng không có gì quá đáng, đối tốt lẫn nhau mà” Biết cô đang nghĩ gì nên người đàn ông ấy còn nói thêm.
Từ Khả ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh đều là tơ máy, những thứ này đều là vì cô.
Nhìn một lát thì cô lại gật đầu.
“Nếu như cửa tiệm em có thể buôn bán sớm một chút thì anh cũng có thể dắt theo Duy Duy qua đây, chẳng phải em luôn muốn gặp con bé hay sao?” Thẩm Trí cười nói.
[Muốn gặp lắm]
Từ Khả thật lòng thích đứa trẻ ấy, cũng có thể đó là cháu gái của Thẩm Trí, là bảo bối anh vô cùng thương yêu.
[Anh về trước rồi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chuyện bên này em có thể tự giải quyết được, chắc là tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu]
Từ Khả nói với anh thế, ngay cả cảnh sát Lý cũng đã nói bây giờ cô sẽ được cảnh sát bảo vệ an toàn.
“Ừ vậy anh về trước một chuyến đây” Thật ra Thẩm Trí vẫn có hơi không yên lòng bởi vì tới giờ này mà mắt của cô vẫn còn sưng rất dữ.
Nhưng mà ngoài việc nói chuyện tìm luật sư thì anh cũng cần giải quyết thêm chút việc nữa.
Từ Khả gật đầu.
Thẩm Trí nhìn hai mắt của cô rồi mới lên xe rời đi.
Bây giờ anh cũng chưa muốn nói cho cô nghe chuyện lòng mình, đợi sau khi giải quyết mớ phiền toái này xong thì nói cho cô nghe cũng không sao, lúc đó muốn bắt cóc cô bỏ vào tim thì cũng khôgn muộn.
Từ Khả nhìn chiếc xe ngày càng xa, cho đến khi không còn trong tầm mắt nữa thì cô mới dời mắt đi.
Cửa tiệm trống rỗng, sau khi Thẩm Trí rời đi thì cũng giống như anh đã đào cả trái tim của cô đi cùng.
Hi vọng có thể giải quyết chuyện này thật thuận lợi, cũng hi vọng cửa tiệm có thể mở cửa bán trước ngày lễ tình nhân.
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
