Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi

Chương 36





Từ Khả cúi đầu, hai tay nắm chặt tấm chăn đến mức khớp xương trắng bệch, ngay cả mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh.

Chú ý thấy động tác của cô như thế nên Thẩm Trí đưa tay ra nắm lấy tay cô, đặc biệt là tay phải của cô, ban nãy ngay cả cầm đồ cũng cầm không chắc, vậy mà bây giờ còn dùng sức túm chặt chăn chắc hẳn rất đau.

“Từ Khả” Giọng của anh dịu dàng lạ kì, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi từ từ tháo mở những khớp ngón tay đang túm chặt chăn ra.

Sau khi gỡ ra thì như là sợ cô lại tiếp tục túm chăn tiếp nên anh đặt tay phải cô vào lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng nắm lại, nói với cô: “Em có tin tưởng anh không?”

Nghe được những lời thế này nên Từ Khả mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, người đàn ông trước mặt vừa nghiêm túc cũng vừa dịu dàng, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia là sự lo lắng khó lòng che giấu được.

Nhìn một hồi cô mới gật đầu.

Chắc chắn là cô tin tưởng anh rồi, thậm chí còn tin tưởng anh vô điều kiện.

Hai người họ giống như bèo nước gặp nhau, khác nhau như trời với vực nhưng hết lần này đến lần khác anh đều luôn giúp đỡ cô, cũng chưa từng để ý tới xuất thân của cô, còn có không thèm quan tâm phía sau cô đang dính phải một vũng bùn dơ bẩn, thậm chí bất cứ khi nào vũng bùn đó cũng có thể kéo anh xuống luôn.

Thẩm Trí cười, giơ tay vén lại vài sợi tóc tán loạn trên đầu cô: “Từ Khả, có một số việc anh không thể thông cảm được giống em, anh cũng không có năng lực biến hết thảy những khó khăn khổ sở mà em đã gánh chịu giải quyết hết được, nhưng anh muốn hiểu những lo toan và sợ hãi của em, anh muốn chia sẻ với em.”

Ánh mắt Từ Khả lại đỏ, trong vành mắt nổi lên thêm một làn hơi nước.

“Mọi người đều là động vật quần cư, luôn cần giúp đỡ và trút hết bầu tâm sự. Đương nhiên cũng có một phần nhỏ những người luôn thích ở một mình. Anh biết rằng em đã đơn thân độc mã đã lâu thật lâu rồi, trên đoạn đường này em cũng gặp nhiều bấp bênh và khó khăn mới có thể đi tới nơi này, đi đến bên anh” Giọng của anh mềm mại dịu dàng hệt như nắng ấm mùa xuân, khiến cho những vết thương trên người cô được chữa lành hết thảy.

Đã đi đến bên cạnh anh, cho nên xin em hãy nói cho anh nghe những mỏi mệt cùng sợ hãi của em, bởi vì từ nay về sau em không phải một thân một mình nữa.

Chào mừng em đã đến, Từ Khả.

Ngón tay của Thẩm Trí lau đi nước mắt đang chảy xuống của cô, giống hệt như có một dòng nước ấm xối thẳng vào lồng ngực của anh làm cho anh vừa đau đớn vừa khó chịu.

“Có phải ba mẹ ruột bên kia của em lại đến đây gây phiền phức cho em không?” Thấy cô vẫn chưa chịu nói cho anh nghe, không muốn phiền toái đến anh thì Thẩm Trí chỉ đành chủ động hỏi cô.

Thật ra hôm đó anh nói chuyện với dì Lưu cũng hiểu được một chút về chuyện này, sau đó anh mới chạy qua bên Lâm Giai Ngọc tìm hiểu tình huống bên cục cảnh sát thế nên anh mới đoán được đại khái là như thế.

Loại súc sinh không biết xấu hổ như thế, nếu đã tiến được một bước thì nhất định sẽ có bước thứ hai, nếu như không làm cho bọn họ thật sự kinh sợ thì nhất định họ sẽ lại không kiêng nể gì mà tiếp tục làm càn.

Huống hồ người trước mặt anh đây lại là một cô bé câm, nếu như bọn họ muốn gi.ết người thì ngay cả kêu trời kêu đất cũng kêu chẳng được.

Một hồi lâu sau thì Từ Khả mới ngừng khóc mà gật gật đầu.

Thấy cô gật đầu thì Thẩm Trí mới nhẹ nhàng thở ra.

Ít nhất là bây giờ cô nguyện ý nói cho anh nghe, anh chỉ sợ cô giấu trong lòng đến hỏng luôn thì không hay.

Một con người chịu phải những áp lực và sợ hãi lớn thế này thì không sớm cũng muộn mà sụp đổ tinh thần thôi, hơn nữa cô lại là một cô bé không có bao nhiêu tuổi nữa chứ.

Bé Câm của anh, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh, trước đây cô vẫn luôn cố nén lại vào lòng.

Từ Khả khịt khịt mũi rồi dùng tay làm động tác trong ngôn ngữ kí hiệu: [Cho em mượn điện thoại của anh dùng chút đã]

“Em muốn dùng điện thoại hả" Thẩm Trí hỏi

Cô gật đầu mình.

Thẩm Trí xoay người lấy điện thoại trong túi áo khoác ở cuối giường, sau khi lấy ra liền mở khoá đưa cho cô, cũng tiện tay mặc áo khoác vào.

Sao ban nãy không thấy lạnh mà bây giờ lạnh dữ vậy nè.

Căn phòng này ở lầu một nên có nhiều hơi ẩm hơn, không biết bên ngoài tuyết còn rơi hay không, nhưng ở đây không có máy sưởi nên lạnh lắm.

[Em đã báo cảnh sát, cảnh sát nói trước tiên sẽ bắt họ về]

Từ Khả tìm mục ghi chú trong điện thoại rồi đánh chữ cho anh xem.

“Trong tiệm bị đập phá thành ra như thế, bọn họ còn làm em bị thương nên chắc chắn sẽ phải lập án thôi” Anh tuy không rành về pháp luật cho lắm nhưng những điều cơ bản này anh cũng biết.

Từ Khả gật đầu.

[Không biết có hình phạt gì không nữa]

Cô không muốn tiếp tục nói chuyện tình thân gì với loại người như bọn họ, cô chỉ muốn sống một cuộc đời an ổn mà thôi.

“Loại chuyện này có khả năng phạt tới năm năm, để xem bên phía Tư Pháp có phán quyết thế nào đã, anh có một người bạn tốt là luật sư, vừa khéo hai ngày này cô ấy sẽ từ thủ đô bay về đây” Thẩm Trí nghĩ đến vợ chồng Lê Thịnh muốn dắt bé cưng về bên này ăn Tết.

Vợ của Lê Thịnh - Cảnh Hoà là một luật sư lớn, mấy loại án tử này chính là sở trường của cô ấy.

Nếu như chỉ là đạp phá hư hỏng đồ đạc thì rất có thể sẽ phạt tiền rồi tạm giam mấy ngày, nhưng nếu như đánh người còn có tính chất nguy hiểm thế này thì bắt đầu không giống nhau rồi đó.

Từ Khả ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt sưng đỏ của cô bây giờ nhìn vào trông rất buồn cười.

Thẩm Trí giơ tay phủ lên hàng mi đã đẫm nước mắt của cô: “Đợi có tin tức bên phía cục cảnh sát thì anh và em đi qua bên đó. Còn về phía luật sư thì anh sẽ về hỏi Cảnh Hoà thêm, nếu như cô ấy có thời gian thì sẽ mời cô ấy làm người đại diện tố tụng cho em”

Còn những chuyện khác anh phải đi tìm hiểu thêm chứ bây giờ cũng không vội vàng có quyết định gì cả.

Nếu như là người quen làm thì chắc chắn công cuộc tóm gọn người cũng nhanh lắm.

[Bản thân em tự tìm luật sư]

Từ Khả không muốn anh đi làm phiền người khác, cũng không muốn làm phiền tới anh.

Mình cô có thể tự xử lí, tóm lại mấy chuyện này phải để bản thân tự mình làm thì về sau mới có thể thong dong đối mặt chứ.

“Chuyện trong cửa hàng ngày mai chúng ta cùng nhau xử lí, bây giờ việc em nên làm là ngủ một giấc thật ngon đã” Thẩm Trí cố ý không nghe những lời cô nói mà giúp cô nằm thẳng xuống, rồi đắp chăn thật tốt.

Vốn dĩ cô muốn giãy giụa đứng dậy nhưng hai tay anh đã đè lại bả vai cô, thấy gương mặt anh rất gần mặt mình, khoảng cách có chút xíu à, vừa nhìn đã thấy tư thế này vừa kì quái vừa ái muội cho nên cô cũng không dám động đậy nữa.

“Ngủ ngon một giấc, không cần nghĩ tới chuyện gì cả, em bây giờ cần phải nghỉ ngơi” Giọng nói dễ nghe của người đàn ông giống như có ma lực, vẻ mặt của anh cũng nghiêm túc không cho cô phản kháng chút nào cả.

[Vậy còn anh?] Cô hỏi

[Anh quay về đi]

Ở đây lạnh như vậy cũng không còn chỗ nào để anh ngủ lại hết, cô cũng không muốn để anh đi theo mình chịu khổ nữa.

“Em đừng có quan tâm tới anh, ngủ đi” Thẩm Trí giơ tay lên che lại mắt cô rồi tiện tay cầm điện thoại di động của mình về miễn cho cô cứ hỏi hoài.

Từ Khả không thể không nhắm chặt hai mắt lại, bàn tay bao trùm lấy mắt cô vô cùng ấm áp, đầu ngón tay còn thoang thoảng mùi xà phòng nhàn nhạt, cộng thêm hương vị thanh mát luôn có trên người anh nữa, mấy thứ này cũng đủ khiến cho trái tim cô dần an tĩnh trở lại.

Cả ngày hôm nay như trải qua một cuộc chiến tranh hoang vu vậy, thật sự cô không còn chịu nổi nữa, sau khi ăn xong một chén mì nóng hôi hổi thì cơn buồn ngủ mau chóng bao vây cô, khiến cho mí mắt của cô khép chặt không tài nào mở nổi.

Mãi một lúc sau thấy cô không còn động đậy nữa nên Thẩm Trí mới thu tay về.

Anh đi đến gần nhìn kĩ thì thấy quả thật Bé Câm đang ngủ, chẳng qua giấc ngủ này không mấy an ổn, hai đầu mày nhăn lại, đôi mắt thì vừa đỏ vừa sưng, mí mắt đều là nước mắt.

Anh đau lòng muốn chớt, sự khó chịu như này trước đây chưa từng có, trừ bỏ em gái ra thì chưa từng có ai khiến cho anh khó chịu đến thế này.

Cái loại tâm tình luôn muốn nhìn thấy cô, muốn che chở lòng cô, anh cũng không biết hình dung bằng cách nào cả.

Thẩm Trí biết rằng lần này bản thân chắc dính phải “tam tai” rồi, ba mươi năm lòng anh lạnh lẽo mà bây giờ không kịp phòng bị để cho Bé Câm nắm lấy dễ dàng như thế.

Anh đứng dậy tắt đèn trong phòng rồi cầm theo điện thoại ra bên ngoài.

Anh gọi cho em gái báo rằng đêm nay anh không về, còn dặn thêm khi nào mấy người Lê Thịnh về thì báo cho anh hay một tiếng.

Nói chuyện điện thoại xong thì anh lại nhìn căn phòng bẩn loạn trước mắt, anh cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp.

Trên nền đất toàn là trứng gà bị vỡ, nếu như đợi chúng khô lại hết thì dọn dẹp còn khó hơn nữa, lúc đó chắc là mùi còn dữ dội hơn.

Mãi cho đến non nửa khuya thì Thẩm Trí dọn xong cả căn phòng nhỏ phía trong, động tác của anh không quá lớn vì sợ làm cái người vất vả dữ lắm mới ngủ kia tỉnh dậy.

Nhưng điều này cũng khiến cho cả người anh đổ đầy mồ hôi, anh đi vào toilet rửa sạch mặt mũi rồi quay lại phòng ngủ.

Người trên giường vẫn ngủ không mấy an ổn, chắc là mắt cô cũng không thoải mái lắm.

Anh lại cầm lấy khăn lông xoa xoa mắt cô, hi vọng có thể khiến cô dễ chịu hơn chút rồi ngủ ngon giấc hơn.

Từ Khả trong mơ gặp phải cơn ác mộng rời rạc vụn vặt, cô mơ thấy cửa tiệm mình bị người ta đập phá, dù cô có kêu cứu cỡ nào cũng không có tác dụng gì cả.

Lúc cô tỉnh lại thì không biết đã mấy giờ rồi, toàn bộ căn phòng đều rơi vào tối tăm không rõ thời gian.

Chỉ là cô vừa liếc mắt liền thấy người đàn ông đang tựa vào cuối giường nhắm mắt ngủ, gương mặt trắng nõn đẹp đẽ của người đàn ông có thể dễ dàng thấy được trong không gian tối tăm này.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi đến cuối giường, lấy áo khoác dày bên cạnh khoác lên người anh, cũng muốn gọi anh dậy nhưng mà sợ bây giờ còn sớm thế sẽ khiến anh khó chịu.

Mắt Từ Khả không chớp cứ nhìn Thẩm Trí như thế, khi anh ngủ anh vẫn đẹp đẽ như vậy, có thể nói là càng đẹp hơn, giống như một mỹ nhân đang say ngủ, lông mi dài bao trùm trên mí mắt, lúc nó rung động thì như cánh bướm nhẹ nhàng phe phẩy vậy.

Nhìn một chốc cô lại không nhịn được mà đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt của anh.

Cô biết là tâm mình đã động rồi, người vừa đẹp vừa dịu dàng như anh thì ai mà không động tâm được cơ chứ.

Cô cũng hiểu mình thích anh, thậm chí cũng có thể hiểu được người con gái đã từng dùng tính mạng uy h**p anh, mặc kệ là ai, chỉ cần gặp một người đàn ông giỏi giang, đẹp trai lại còn mềm dịu như thế thì cũng muốn trầm luân trong mê muội mà thôi.

Nhưng mà cô không thể, không thể cứ đem phiền toái thảy vào người anh, không muốn dắt anh vào lốc xoáy này.

Cô hi vọng anh có thể sống thật tốt, chỉ cần sống trong thế giới của chính mình là được, đừng quá quan tâm tới ai và cứ luôn duy trì vẻ dịu dàng lười nhác và lạnh lùng khó gần của anh là được.

Sau khi ngón tay cô chạm nhẹ vào gương mặt anh thì anh liền mở mắt.

Từ Khả giống như là đang làm chuyện xấu mà bị người ta bắt gặp nên cô vội vàng rút tay về, gương mặt căng thẳng mà nhìn anh.

“Em tỉnh rồi hả?” Thẩm Trí lơ đễnh nhìn cô rồi lại nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ hơn tám rưỡi sáng.

Hôm nay trời âm u nên anh còn tưởng rằng mới rạng sáng năm sáu giờ mà thôi.

“Tám rưỡi, còn sớm” Thẩm Trí nói, buổi sáng nên còn dễ thấy đôi mắt sưng húp của cô, khóc thành thế cho dù có xử lí thế nào thì nó vẫn cứ sưng đỏ thế thôi.

Nghe vậy thì Từ Khả nhanh chóng xuống giường như là đang muốn mở tiệm buôn bán như thường.

“Từ Khả” Thẩm Trí kêu cô.

Động tác hoang mang vội vàng của Từ Khả mới dừng lại, bây giờ cô mới nhớ ra cửa hàng mình bị đập phá đến vậy, hôm nay cô còn phải tìm thợ đến xem xem cái tủ lạnh còn dùng được hay không nữa.

Lòng cô khó chịu, cô nhìn anh, anh đã chăm sóc cô cả đêm, bây giờ trong con ngươi đều có tơ máu.

“Chúng mình cùng quét dọn tiệm đi, anh cũng đã gọi thợ đến, chắc họ sắp đến rồi đó” Thẩm Trí dịu dàng nói: “Em đi rửa mặt trước đi, anh đặt đồ ăn bên ngoài”

[Anh không cần đi làm sao?]

Nếu cô nhớ không lầm hôm nay là mùng bảy, bình thường có nhiều công ty đã bắt đầu đi làm từ hôm nay rồi.

“Chuyện công ty có người xử lí, anh không ở đó một hai ngày cũng không làm chậm trễ công việc đâu” Thẩm Trí nói xong thì đứng dây duỗi lưng, nghĩ rằng cô muốn thay quần áo cho nên anh đi ra bên ngoài chờ.

Bình nước cũng bị đập bể, nhưng mà thùng đựng nước may là không có hư nên anh đi đến bếp làm bánh của cô dùng nước trong bình nấu lên.

Trời lại nên uống thêm nước ấm sẽ đỡ hơn một chút.

Nấu nước xong anh lại đi ra bên ngoài mở cửa cuốn lên một chút, anh ngồi bên ngoài đặt chút đồ ăn sáng và một vài thứ đồ cá nhân để làm vệ sinh.

Khắp tiệm đều là mùi bánh bông kem nhưng đã bốc mùi, hơi khó ngửi.

Thẩm Trí nhìn cái tủ cấp đông bị biến dạng kia rồi mới tìm kiếm trong wechat, nếu như có thể sửa thì sửa, với tính cách của Bé Câm chắc chắn là tiếc lắm không thể mua cái mới được.

Lúc Từ Khả từ bên trong đi ra thì chỉ thấy Thẩm Trí đang gọi điện thoại.

Cô ở trong toilet hơi lâu, hôm qua cô còn chưa tắm rửa, đôi mắt thì sưng đỏ khó nhìn, sắc mặt cũng không tốt lắm nên cô ở trong đó dùng khăn nóng xoa xoa đôi mắt.

“Ừ chắc là trễ lắm anh mới về, Cảnh Hoà đã về chưa em?” Giọng điệu của Thẩm Trí rất bình thường, sau khi nhìn thấy Từ Khả đi ra thì anh lại chỉ chỉ về sau bếp, muốn cô qua đó nhìn xem bếp đang nấu nước có tắt hay chưa.

Từ Khả nhìn anh một cái rồi lại đi về sau bếp.

Cô thấy căn phòng trong sạch sẽ như thế, không biết rằng anh đã dọn dẹp trong bao lâu nữa.

Lúc mới đi từ phòng ra, nhìn thấy căn phòng vốn dĩ bộn bề không chịu nổi trở thành sạch sẽ gọn gàng, lòng cô trong giây lát liền ngũ vị tạp trần.

Thẩm Trí thật sự rất tốt, tốt tới mức cô không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung được anh.

Tốt đến làm cô cảm thấy sợ hãi, sợ bản thân quen thuộc những thứ tốt như thế rồi sau này lại vuột mất đi.

Cô lấy trong tủ ra hai cái ly rồi nhìn ấm nước đang nấu mà ngẩn người.

“Sao thế em?” Cũng không biết sao mà khi Thẩm Trí đi vào trong thấy cô đang ngẩn người thì anh mới lo lắng hỏi.

Từ Khả lấy lại tinh thần lắc đầu với anh rồi đổ nước ra ly.

Thẩm Trí cầm một cái ly trên đó lên, dùng hai tay nâng mới cảm thấy không còn lạnh như vậy nữa.

Cũng may là hôm nay trời không đổ tuyết cũng không đổ mưa, nhưng mà nhìn sắc trời vẫn thấy âm u, đoán là tới xế chiều mới ló được ánh mặt trời lên.

Mùa đông ở thành phố Dung là như thế, không mấy lần có thể nhìn thấy mặt trời.

Từ Khả tìm giấy bút lại: [Anh có thể cho em mượn điện thoại di động của anh dùng chút không?]

Điện thoại của cô bây giờ không dùng được nữa, sợ là khi cục cảnh sát có việc cần liên hệ cô mà liên hệ không được.

Thẩm Trí biết cô đang nghĩ chuyện gì nên bỏ ly nước xuống cầm điện thoại đã tắt máy tháo sim bên trong túi đưa qua cho cô: “Em cứ dung điện thoại anh tạm đi, trong nhà anh không thiếu điện thoại”

[Em chỉ mượn chút thôi, đợi thu dọn tiệm xong thì em đi mua một cái] Từ Khả nói.

“Điện thoại anh cũng không có bí mật gì, em có thể tuỳ tiện dùng chứ đừng tốn thêm tiền mua cái mới” Thẩm Trí lười biếng nói rồi lại cầm ly nước lên uống một ngụm.

Uống xong ly nước ấm liền cảm giác được cả người mình cũng ấm áp hơn.

Từ Khả cũng không muốn nói qua nói lại với anh ngay lúc này nên nhanh chóng gắn thẻ sim mình vào trong rồi mở máy lên.

Cô muốn gọi cho cảnh sát Lý hỏi tình hình bên đó một chút nhưng lại sợ quấy rầy đến công việc của bọn họ.

“Ăn chút gì trước đã”

Lúc này nhân viên shipper đã giao đồ ăn tới, nhìn thấy khắp phòng như thế thì cậu ta có hơi sửng sốt, nếu như bên trong không có người đàn ông đẹp mắt đang đứng thì cậu ta thật sự cho rằng cửa tiệm này vừa gặp phải cướp bóc.

Thẩm Trí nhận lấy đồ ăn rồi đặt trên bàn sau bếp, cũng chỉ có nơi này mới có thể để đồ mà thôi.

Anh cầm theo bàn chải đánh răng và ly nước đi vào trong toilet rửa mặt.

Từ Khả nhìn đồ ăn trước mắt rồi lại nhìn điện thoại của Thẩm Trí mà thở dài.

Rất nhanh Thẩm Trí đã rửa mặt xong rồi đi ra.

Từ Khả đưa sữa đậu nành qua cho anh: [Tối qua có phải anh dọn dẹp xong đã trễ lắm rồi không?]

“Cũng không phải, phòng nhỏ cũng không phải loạn như bên ngoài này” Thẩm Trí nhận lấy sữa đậu nành rồi bâng quơ nói một câu.

Từ Khả biết rằng nếu như cô nói thêm gì nữa thì anh cũng chỉ qua loa trả lời cô thôi, anh không muốn mình nói lời cám ơn cũng không muốn để mình nghĩ nhiều, thế cô cũng chỉ cúi đầu ăn bữa sáng.

Ăn bữa sáng xong thì hai người cùng nhau dọn dẹp cửa hàng, lát nữa còn có hai người giúp việc theo giờ đến để hỗ trợ dọn cùng.

Trước tiên phải dọn sạch hết thuỷ tinh vỡ vụn trong tủ thì mới có thể kiểm tra tủ lạnh này có còn dùng được nữa hay không.

Nhiều người làm cùng nhau nên không lâu sau cả căn phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là trên tường dính đầy kem bơ khô không dễ dọn lắm nên phải dùng một cái xẻng nhỏ cạy ra mới được.

Thẩm Trí từ đầu tới cuối chưa nghỉ tay lần nào, giống như anh chưa từng ghét bỏ những thứ bẩn thỉu làm anh mệt mỏi này vậy.

Mỗi lần nhìn sang anh thì Từ Khả đều nhịn không được mà nghĩ rằng trên thế gian này sao mà có người đàn ông tốt như anh thế chứ.

Khi nhận điện thoại của cục cảnh sát gọi tới thì cô đang cùng anh xem xét tình trạng của tủ lạnh, họ gọi cô đến để xác nhận thông tin.

“Đi thôi, anh đưa em đi” Tắt điện thoại rồi Thẩm Trí trực tiếp nắm tay cô đi ra ngoài.

Dù gì bây giờ trong tiệm cũng không còn gì đáng giá nữa, anh để hai nhân viên giúp việc theo giờ ở lại dọn cho xong thì cứ kéo cửa cuốn xuống là được, anh muốn đích thân đến xem xem đám người náo loạn hôm qua rốt cuộc là thứ gì.

Đi đến cục cảnh sát thì Từ Khả hít sâu một hơi, kí ức hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô.

“Đây là bạn của cô sao?” Thấy Thẩm Trí thì cảnh sát Lý nhìn thêm vài lần nữa.

Từ Khả gật đầu: [Anh ấy đi theo hỗ trợ tôi, sợ tôi có việc gì, sẽ không ảnh hưởng chứ?]

“Không sao, đi thôi” Cảnh sát Lý nói.

Đi vào trong, người đầu tiên Từ Khả nhìn thấy chính là chị cả, trên người chị ấy có vài vết bầm lớn, chắc chắn đã bị bọn nó đánh, cả người chị cả run rẩy ngồi ở một góc, bên cạnh còn có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, vừa nhìn hắn đã biết cũng không phải là thứ tốt đẹp gì cả, mắt hắn ta cứ đăm đăm nhìn Từ Khả khiến lòng cô rất không thoải mái.

Từ Khả nhớ tới chuyện ngày hôm qua Từ Vọng Đệ doạ báo cảnh sát thì đám người Từ Vọng Long và Triệu Hương Liên mới cuống cuồng chạy đi.

Sau khi trở về chắc chắn chị cả đã bị Từ Vọng Long đánh, vậy người đàn ông bên cạnh là ai nữa đây?

Nghĩ đến đây thì tay của Từ Khả run rẩy cuộn chặt lại.

“Tiểu Khả” Khi nhìn thấy từ Khả thì Từ Vọng Đệ đứng dậy, ánh mắt chị ấy nhìn qua có hơi sợ hãi: “Em…”

Từ Khả chỉ nhìn chị ấy một cái rồi nhanh chóng đi theo cảnh sát Lý vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn thì gương mặt bất phục của Từ Vọng Long hướng tới cảnh sát mà rống to, sau khi thấy Từ Khả đi vào thì nó đỏ mắt muốn nhào qua đánh người, lúc này nó mới bị cảnh sát lôi lại bắt ngồi xuống ghế tựa, vậy mà nó còn không chịu an phận nữa.

Thẩm Trí giơ tay túm Từ Khả để cô đứng sau mình rồi mới nhìn về phía Từ Vọng Long.

Thì ra là thứ rác rưởi này, cũng đúng, chỉ có thứ rác rưởi mới động tay được với con gái cũng có thể đánh cả người già.

Vốn dĩ Từ Vọng Long đang mắng mấy lời th* t*c nhưng vừa gặp ánh mắt ngạo mạn thờ ơ của Thẩm Trí thì nó cảm nhận được tay chân nó rét lạnh cả lên.

Người đàn ông trước mặt đây tuy rất đẹp nhưng cũng rất lạnh.

Quá trình xác nhận không quá phức tạp, Từ Khả nghĩ tới không biết khi nào mới có thể khởi tố bởi cô không muốn lãng phí thời gian với đám người này chút nào hết.

Từ Vọng Long đang kêu gào nhưng nghe đến bản thân mình có lẽ sẽ phải đi bóc lịch hai ba năm thì tự nhiên nó ngồi yên bất động luôn.

Triệu Hương Liên và Vương Phán đang còn khóc lóc nháo loạn ở phòng thẩm vấn.

“Tiểu Khả à, không khởi tố bọn họ được không em? Bây giờ ba còn nằm liệt giường, nếu như mẹ bị bắt rồi thì chẳng còn ai chăm sóc ông ấy cả” Từ trong phòng thẩm vấn đi ra thì Từ Vọng Đệ nắm lấy tay Từ Khả khẩn cầu.

Từ Khả lắc đầu.

Cô không có khả năng sẽ buông tha cho bọn họ, tuyệt đối không có khả năng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng