Edit: Sơ
Beta: Wendy
Tuân Hướng Tuyết nhìn Cao Hạo Nguyệt, khẽ nói một câu: “Xin lỗi.”
Trong phó bản, người chơi cạnh tranh với nhau thật sự rất tàn khốc. Vì để sống sót, mọi chuẩn mực đạo đức đều có thể bị giẫm đạp dưới chân.
Không tranh giành thì chỉ có con đường chết.
Vẻ mặt Cao Hạo Nguyệt rất khó coi, làm áo cưới cho người khác thì ai mà dễ chịu cho được.
Nhưng những tình huống như thế này lại không thể nào tránh được, vấn đề bọn họ có thể nghĩ ra thì đương nhiên những người khác cũng có thể nghĩ ra, chỉ là bọn họ thăm dò trước, làm tài liệu tham khảo cho người khác mà thôi.
Tuy vẻ mặt Cao Hạo Nguyệt trông rất khó coi nhưng cô ấy cũng không ra tay mà lui tới bên cạnh Dư Bách Sơ.
Dư Bách Sơ không giết đứa trẻ kia nên tạm thời cô ấy vẫn có con.
Dư Bách Sơ an ủi cô ấy: “Không sao, trong phòng bệnh vẫn còn một NPC, chúng ta tìm cơ hội giết cô ta.”
“Nhưng còn Thiên Niệm.” Cao Hạo Nguyệt nhìn Thiên Niệm bên cạnh: “Vẫn còn thiếu một đứa.”
Bọn họ sẽ phải giải quyết một người chơi, như vậy thì mới có thêm một đứa trẻ khác.
Dư Bách Sơ trầm mặc trong chốc lát rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Giết Khưu Cảnh.”
Bọn họ không có mâu thuẫn với người chơi khác, vậy thì chỉ có thể ra tay với người chơi có mâu thuẫn.
***
***
Thời gian thăm bệnh kết thúc, Ngân Tô kéo thi thể NPC đã chết xuống lầu, tiễn họ ra ngoài. Y tá khu nội trú kiểm đếm lại số thi thể thì phát hiện thiếu người, bọn họ u ám hỏi Ngân Tô người thiếu đâu.
Ngân Tô viện lý do đứa trẻ có vấn đề, cần mẹ ở lại bên cạnh chăm sóc để đuổi y tá đi —— chủ yếu là vì nếu không đi sẽ bị xử lý.
Y tá khu nội trú bên cạnh vừa oán độc vừa không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.
Ô Bất Kinh cứ như vậy mà danh chính ngôn thuận ở lại tòa nhà trẻ sơ sinh.
Trên đường trở về, Dư Bách Sơ trao đổi với nhóm của mình: “Có thể nhờ bác sĩ Tô giữ chúng ta lại tòa nhà trẻ sơ sinh, như vậy chúng ta có thể luôn ở bên cạnh chăm sóc lũ trẻ, lại vừa có thể tránh khỏi nguy hiểm ở khu nội trú.”
Khu nội trú vào buổi tối càng lúc càng nguy hiểm.
Không chỉ con của mình xuất hiện, mà cả quái vật cũng đã bắt đầu biết mở cửa…
Cái thân phận bác sĩ này có thể giúp được rất nhiều cho người chơi —— Nhưng điều kiện tiên quyết là bác sĩ có thể sống sót, vả lại còn phải có được quyền lên tiếng nhất định.
Bằng không thì dưới tình huống bản thân còn khó có thể bảo toàn, bác sĩ cũng chẳng trợ giúp thêm được bao nhiêu.
“Chúng ta không thân cũng chẳng quen cô ấy, liệu cô ấy có đồng ý không?”
“Dùng điểm tích lũy.” Dư Bách Sơ nói: “Trước đó cô ấy đồng ý giao dịch bằng điểm tích lũy nên chắc là sẽ không từ chối đâu. Dù sao cũng không rời khỏi phó bản này được, có tiết kiệm điểm tích lũy cũng chẳng để làm gì, giờ là lúc dùng điểm đổi mạng.”
Dư Bách Sơ đã từng nói với bọn họ về chuyện Tô Thường Thiện rất có thể là 0101.
0101 có thể vượt được phó bản tử vong, chỉ cần bọn họ nắm bắt được cơ hội thì vẫn sẽ có khả năng rời khỏi.
Hai người liếc nhìn nhau, đều đồng ý với lời Dư Bách Sơ nói.
“Vậy thì đợi tới giờ thăm bệnh buổi trưa thử xem?”
Không chỉ Dư Bách Sơ có ý nghĩ như vậy mà những người chơi khác đều đã nghĩ đến điểm này.
Nhưng Khưu Cảnh lại không lạc quan như vậy, trước đó cô đã từ chối giao dịch đồ ăn với anh ta, vậy nên chắc chắn bây giờ cô cũng sẽ không giúp anh ta.
***
***
Giờ thăm bệnh buổi trưa, Dư Bách Sơ tìm Ngân Tô nói chuyện nhờ cô giữ bọn họ lại tòa nhà trẻ sơ sinh. Với Ngân Tô mà nói, chuyện này không hề khó, lại còn kiếm được điểm tích lũy, thế nên cô lập tức đồng ý.
Về Khưu Cảnh, mặc dù biết không có nhiều hi vọng nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thử một lần.
Kết quả không hề bất ngờ, Ngân Tô vô tình từ chối anh ta.
Khưu Cảnh u ám nhìn chằm chằm Ngân Tô.
Ngân Tô mỉm cười nhưng lời nói ra lại mang đầy tính uy h**p: “Làm sao, anh muốn đi làm bạn với Giản Kỳ Hoa à?”
Giản Kỳ Hoa…
Ba chữ đó lại khiến đồng tử Khưu Cảnh co rụt lại, người phụ nữ phản chiếu trong mắt anh ta, bỗng nhiên nở một cười vừa âm u vừa dữ tợn.
Cô ta quả nhiên đã giết Giản Kỳ Hoa.
Khưu Cảnh không nhận được sự giúp đỡ từ Ngân Tô, cũng không lấy được đồ ăn mới, vẻ mặt hung ác nham hiểm bước về phía phòng bệnh.
Trịnh Huân do dự một chút, không đi theo Khưu Cảnh.
“Trịnh Huân?” Khưu Cảnh thấy Trịnh Huân lại định đến chỗ Ngân Tô thì lập tức gầm lên một tiếng, toàn bộ lửa giận bị dồn nén bùng phát: “Cậu chán sống rồi à?”
Trịnh Huân có chút sợ hãi Khưu Cảnh, mấp máy môi, dường như đang mong chờ Ngân Tô nói gì đó nhưng người sau chỉ cười như không cười nhìn anh ta, cũng không nhiều lời.
Khưu Cảnh quay lại kéo Trịnh Huân đi, giận dữ mắng mỏ: “Cậu muốn làm gì? Trước giờ cậu vẫn theo tôi, cậu tưởng bọn họ sẽ chấp nhận cậu sao? Đừng có mơ nữa!”
Đáy lòng Trịnh Huân nguội lạnh một nửa.
Lúc đó chẳng qua là anh ta cảm thấy phần thắng bên phía Khưu Cảnh lớn hơn, lại thêm Khưu Cảnh mạnh mẽ ‘Mời chào’ nên anh ta mới chọn gia nhập vào nhóm Khưu Cảnh.
Ai mà ngờ đằng sau lại thành ra như vậy chứ…
***
***
Giờ thăm bệnh buổi trưa, Dư Bách Sơ giải quyết NPC trong phòng ICU, để Cao Hạo Nguyệt thay vào, kế tiếp chính là Khưu Cảnh.
Nhưng Khưu Cảnh lại không dễ đối phó như vậy…
Khưu Cảnh có kỹ năng thiên phú, lại còn không thiếu đạo cụ, bọn họ phải nghĩ ra một biện pháp chu toàn nên không lập tức ra tay với Khưu Cảnh.
Trong lúc đó, bọn họ còn phải dành sức đi ‘yêu thương’ con mình.
Không biết dì Lương lấy đâu ra manh mối, nói phải để những con quái vật nhỏ này khôi phục lại dáng vẻ bình thường mới được.
“Ê a…”
“Ê a ê a…”
Cao Hạo Nguyệt kéo cái móng vuốt đang sờ loạn trên mặt cô ấy của nhóc quái vật ra, nhóc quái vật không to lớn như những đứa trẻ ở phòng bệnh khác, nhưng ngũ quan và màu da của bọn chúng quả thật là có biến hóa rất rõ ràng.
“Rốt cuộc Giản Kỳ Hoa cho đứa trẻ kia ăn cái gì vậy chứ…” Dư Bách Sơ nhìn về phía Tuân Hướng Tuyết bên kia, cô ấy đang ôm đứa bé đã khôi phục dáng vẻ bình thường được hơn phân nửa.
Nó là đứa khôi phục tốt nhất trong tất cả các quái vật nhỏ.
Giản Kỳ Hoa cũng không làm chuyện gì đặc biệt trong phòng bệnh, chỉ có thứ anh ta cho đứa trẻ ăn có vẻ khác với những người khác.
Cao Hạo Nguyệt: “Có phải là máu không?”
Dư Bách Sơ lắc đầu: “Mặc dù có chút giống sữa pha máu nhưng chị thấy không phải máu, hẳn là không đơn giản như vậy.”
Có lẽ Giản Kỳ Hoa đã lấy được một ‘Đạo cụ phó bản’ nào đó ở nơi bọn họ không biết.
Tiếp theo chính là giết NPC, dường như điều đó sẽ khiến những đứa trẻ này cảm thấy vui vẻ, đồng thời giúp chúng hồi phục nhanh hơn.
Nhưng bây giờ rất khó gặp được y tá trong tòa nhà trẻ sơ sinh, cho dù có thấy thì cũng đều ở bên cạnh Ngân Tô, mấy y tá đó đều nghe lời cô ấy răm rắp, chẳng lẽ lại đi giết họ sao?
Có bác sĩ Tô che chở, người chơi bọn họ mới có thể ở lại nơi này, nhưng họ không dám bắt chước Ô Bất Kinh, cứ ôm đứa trẻ mãi không buông. Họ sợ nếu tiếp xúc quá nhiều với đám trẻ, bọn họ sẽ bị mê hoặc rồi trở thành thức ăn của chúng… Ô Bất Kinh có thể liên tục ôm theo đứa trẻ bên mình, chắc hẳn là nhờ bác sĩ Tô giúp đỡ, đúng chứ?
Nhưng bọn họ có thời gian tìm kiếm manh mối mới trong tòa nhà trẻ sơ sinh..
***
***
Thời gian chớp mắt một cái đã đến buổi tối, Khưu Cảnh một mình đi từ khu nội trú sang, không thấy bóng dáng của Trịnh Huân đâu cả.
Đáy lòng mọi người thoáng lộp bộp, Trịnh Huân chết rồi sao?
Khưu Cảnh không còn vẻ âm trầm như lúc rời đi, ánh mắt nhìn bọn họ còn mang theo chút đắc ý. Anh ta cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng chuyện thức ăn cho đứa trẻ, ngược lại còn đầy tự tin bước vào phòng ICU.
Sau khi vào trong, Khưu Cảnh cứ che che giấu giấu, dùng chăn quấn em bé che lại, tất cả mọi người không ai nhìn thấy anh ta đã cho đứa trẻ ăn gì.
Nhưng…
Trong vòng một tiếng sau đó, đứa trẻ của Khưu Cảnh đã hồi phục bằng tốc độ bình thường, rõ ràng là nhanh hơn bọn họ nhiều.
Có lẽ Khưu Cảnh cũng biết rõ tình cảnh của mình, nên anh ta rất khôn ngoan, không chọc những người chơi khác, vừa hết thời gian là lập tức rời đi.
Tối nay NPC chết không ít, hiện tại chỉ còn lại 10 NPC, lũ trẻ ở phòng bệnh thường ngày càng trở nên khó thỏa mãn.
Mà Thiên Niệm nói chứng ảo giác của cô ấy càng lúc càng nghiêm trọng, đứa trẻ trong lòng cũng ngày càng giống một con quái vật.
