Edit: Sơ
Beta: Wendy
Ngân Tô trực tiếp giải quyết Giản Kỳ Hoa, dù sao truyền lời cũng chỉ mất vài phút, Ngân Tô không tin tới vài phút may mắn mà anh ta cũng không có.
【Thành công cắn nuốt kỹ năng ‘Cường hóa’.】
【Bạn đã nhận quyền sử dụng ‘Cường Hóa’ trong 6 giờ.】
【05:59:59】
Ngân Tô đại khái đã hiểu tại sao ngay từ đầu Giản Kỳ Hoa đã phải giết người Kỹ năng này của anh ta có thể cường hóa bất cứ lúc nào nhưng để kích hoạt kỹ năng này thì cần phải giết người.
Hơn nữa còn phải là người chơi, NPC không tính.
Đây có lẽ cũng tương tự như một kiểu hiến tế.
***
***
Ô Bất Kinh ở bên ngoài như ngồi trên đống lửa, cứ ba giây lại liếc nhìn căn phòng đóng chặt cửa một lần, sao đại lão còn chưa ra…
“Cạch ——”
“Tô tiểu thư.” Ô Bất Kinh đứng phắt dậy, kết quả phát hiện không phải Ngân Tô mà là Mạnh Văn Sơn.
Mạnh Văn Sơn bế con của mình, động tác của Ô Bất Kinh quá lớn, rõ ràng đã dọa anh ta giật mình, sau khi thấy rõ người thì lịch sự gật đầu một cái: “Ô tiên sinh.”
Ổ Bất Kinh xấu hổ, chột dạ cười cười, cảnh giác nhìn vào bên trong cửa.
Mạnh Văn Sơn không ở lại thêm, chào hỏi Ô Bất Kinh xong liền rời đi.
Ô Bất Kinh ngạc nhiên, đi luôn à?
Lúc này Ngân Tô mới đi từ bên trong ra, trong ngực còn bế một đứa trẻ khác.
Ô Bất Kinh không thấy Giản Kỳ Hoa đâu, không nhịn được hỏi: “Tô tiểu thư, Giản Kỳ Hoa đâu?”
Ngân Tô nói một câu nhẹ bẫng, như thể đang nói thời tiết hôm nay như thế nào vậy: “Chết rồi.”
“…”
Sau khoảnh khắc sợ hãi ngắn ngủi, Ô Bất Kinh ngập ngừng nói: “Là anh ta mời tôi sao?”
“Ừ.”
Ô Bất Kinh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu: “Tại sao? Tôi có gì đáng giá để anh ta mời tôi? Chẳng lẽ anh ta biết được kỹ năng của tôi…”
Nếu như là vì kỹ năng thì có phải cái lời mời có chút độc ác rồi không?
Mọi người đều biết ngoại trừ đại lão ra thì cũng chỉ có một người từng vượt phó bản tử vong, mà người ta còn là một người chơi dày dặn kinh nghiệm, số hiệu bắt đầu bằng 2… Mời cậu ta vào phó bản tử vong, như vậy còn không phải là muốn mạng của cậu ta sao?
Hay là…
Ô Bất Kinh nhìn về phía Ngân Tô, cái đầu bất chợt tăng thêm một chút chỉ số thông minh.
“Nhìn tôi làm gì?”
Ô Bất Kinh chớp chớp mắt, “Mạnh Văn Sơn kia… Cứ để anh ta rời đi như vậy sao?”
Ngân Tô ngạc nhiên: “Không nhìn ra đấy, sát tâm của cậu đúng là nặng thật.”
Ô Bất Kinh liên tục lắc đầu, đương nhiên là cậu ta không có ý đó, ý của cậu ta là liệu anh ta có thể ra ngoài nói lung tung không.
“Không phải lo, anh ta không nhớ đâu.”
“Ồ… Hả?”
Ô Bất Kinh cũng không dám hỏi tại sao Mạnh Văn Sơn lại không nhớ, ngơ ngác đi sát theo Ngân Tô trở lại tầng hai.
Bọn họ vừa mới đi lên đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Trịnh Huân chật vật chạy thục mạng trên hành lang, người đuổi theo anh ta không phải ai khác là chính là bé con của chính anh ta.
Lúc này bé con đã được khoảng một tuổi rưỡi, trông khá bụ bẫm nhưng thân thể lại vô cùng linh hoạt, không chỉ có thể chạy nhảy mà còn có thể trèo tường, bò trên trần nhà.
Cô bé không ngừng tấn công Trịnh Huân, tạo ra rất nhiều vết thương trên người anh ta.
Rõ ràng là Trịnh Huân không dám tấn công cô bé, dù sao tấn công bảo bảo cơ thể của mình sẽ khó chịu nên lúc này chỉ có thể né tránh, đạo cụ cũng chỉ dám sử dụng đạo cụ phòng ngự.
Có người chơi đứng ở cửa xem nhưng không ai tiến lên hỗ trợ.
Vào đúng lúc này, Dư Bách Sơ đi ra từ phòng ICU, cô ấy một tay bế một đứa bé, một tay tạo gió lốc, ngăn cách Trịnh Huân và đứa trẻ kia.
Cao Hạo Nguyệt và Thiên Niệm thấy Dư Bách Sơ đi ra, cũng ra hỗ trợ cùng.
“Chị Bách Sơ, giết thằng bé rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm…”
“Nhất định phải thử, nếu đứa trẻ tiếp theo không biến mất, thì dù trong phòng ICU có còn nhiều trẻ con đi nữa thì mọi người cũng không thể đổi phòng ICU được.” Dư Bách Sơ nói: “Để chị giết.”
Bọn họ thử giết con của nhau xem có gặp nguy hiểm gì hay không.
“Để em tự làm đi.” Cao Hạo Nguyệt thả con nhện ra, không để Dư Bách Sơ giúp cô ấy gánh chịu cái nguy hiểm này.
Dư Bách Sơ cũng không nhất thiết phải tự mình ra tay, nhắc nhở Cao Hạo Nguyệt: “Thử trước đã, có vấn đề thì dừng lại ngay.”
“Dạ.”
Dư Bách Sơ đứng bên cạnh điều khiển gió, ép đứa trẻ vào một chỗ, không cho nó chạy loạn, còn Cao Hạo Nguyệt điều khiển nhện tấn công thăm dò trước.
***
***
Tuân Hướng Tuyết nhích đến cửa phòng ICU, nói chuyện với dì Lương: “Dì Lương, đứa trẻ trong tay bác sĩ Tô là đứa trẻ kia của Giản Kỳ Hoa đúng không?”
Dì Lương: “Ừ.”
“Giản Kỳ Hoa vẫn chưa quay lại.” Vừa rồi Mạnh Văn Sơn đã trở về, hỏi anh ta sao Giản Kỳ Hoa không về thì anh ta nói anh ta không biết, anh ta với Giản Kỳ Hoa tách ra gặp bác sĩ Tô.
“Dì nói xem Giản Kỳ Hoa…”
Có thể đã chết rồi không.
Dì Lương cũng không nói chắc được, nhưng tới giờ Giản Kỳ Hoa vẫn chưa xuất hiện, mà đứa trẻ thì vẫn đang được bác sĩ Tô bế, tám chín phần là vậy rồi…
Giản Kỳ Hoa chết rồi, đứa bé kia sẽ không có mẹ.
Dì Lương: “Quan sát nhóm Dư Bách Sơ xem, nếu giết mấy đứa trẻ kia không có vấn đề gì thì dì sẽ giúp cháu giết nó, sau đó cháu lập tức đi tìm bác sĩ Tô lấy đứa trẻ kia.”
Tuân Hướng Tuyết cảm thấy dì Lương đã giúp mình rất nhiều trong phó bản này, cô ấy do dự nói: “Dì Lương, có thể sẽ ẩn giấu nguy hiểm, dì không cần phải vì cháu mà mạo hiểm như vậy.”
“Trong phó bản có gì là không nguy hiểm?” Dì Lương không thèm để ý nói: “Hơn nữa cháu cũng không tìm được người khác giết giúp cháu đâu.”
“…”
Đau lòng.
Tuy còn có một Ô Bất Kinh nhưng con hàng này ngoài khả năng phòng ngự còn coi như là nhìn được ra thì thực sự không có chút sức chiến đấu nào, cô ấy vô cùng nghi ngờ ngay cả đứa trẻ kia cậu ta cũng không đối phó được.
Quan trọng hơn chính là rõ ràng Ô Bất Kinh thích đi bên cạnh vị bác sĩ Tô kia hơn… Đương nhiên, đổi thành cô ấy, cô ấy cũng rất cam tâm tình nguyện ở cạnh đại lão.
Hâm mộ Ô Bất Kinh ôm được cái đùi to thật đấy.
Nhưng Ô Bất Kinh đã cho cô ấy thuốc…
Hình như nó còn rất hữu dụng.
Tối qua dì Lương uống thuốc Ô Bất Kinh đưa cho mới an toàn quay trở lại…
***
***
Ban đầu, Cao Hạo Nguyệt thăm dò thử tấn công, sau khi con nhện gây ra vết thương trên người đứa trẻ, hơn nữa cô ấy còn không cảm thấy có chỗ nào không ổn thì liền gia tăng cường độ công kích.
Sức tấn công của đứa trẻ trông có vẻ mạnh, nhưng đó là dưới tình huống người chơi không thể đánh trả.
Khi con nhện của Cao Hạo Nguyệt tiêu diệt đứa trẻ, cơ thể cô ấy hoàn toàn không có gì bất thường, xung quanh cũng không xuất hiện NPC nào.
Giết đứa trẻ của người khác không bị sao hết!
Dư Bách Sơ lập tức bước đến bên cạnh Cao Hạo Nguyệt, xách đứa trẻ trong tay cô ấy. Đứa trẻ dường như cảm nhận được nguy hiểm, trong miệng phát ra tiếng rít gào không giống tiếng người, lao tới định cắn Dư Bách Sơ.
Dư Bách Sơ bóp chặt cổ đứa trẻ, nói với Cao Hạo Nguyệt: “Hạo Nguyệt, đến chỗ bác sĩ Tô xin đứa bé kia đi.”
Cao Hạo Nguyệt lập tức chạy về phía Ngân Tô.
Cùng lúc đó, Tuân Hướng Tuyết – người đã sớm dịch chuyển đến vị trí gần Ngân Tô hơn – cũng lao thẳng về phía Ngân Tô.
Cao Hạo Nguyệt khựng lại một chút, rồi vội vàng tăng tốc.
Nhưng dù sao Tuân Hướng Tuyết cũng ở gần Ngân Tô hơn, tốc độ lại không hề chậm nên Cao Hạo Nguyệt vẫn chậm một bước.
Thấy vậy, Dư Bách Sơ vội buông tay, suýt nữa thì b*p ch*t đứa trẻ.
“Bác sĩ Tô, đứa trẻ này có thể giao cho tôi được không?”
“Được chứ.” Ngân Tô đồng ý rất dứt khoát. Cô là bác sĩ, không thể mang theo mấy đứa trẻ này nên đương nhiên là phải tìm cho chúng một người mẹ hiền từ rồi.
Tuân Hướng Tuyết liếc nhìn về phía dì Lương, mà dì Lương cũng chỉ chờ đến khi Tuân Hướng Tuyết đứng trước mặt Ngân Tô mới ra tay.
Tuân Hướng Tuyết lập tức đón lấy đứa trẻ từ tay Ngân Tô, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, lúc Cao Hạo Nguyệt chạy đến thì đã muộn rồi.
