Edit: Sơ
Beta: Wendy
Giản Kỳ Hoa có thể đoán ra cô là ai thì đương nhiên Mạnh Văn Sơn cũng có thể.
Cô là vì có người chơi gửi lời mời cho 50815081 kia, anh ta vẫn còn nhớ rõ số hiệu 50815081 này, từng xuất hiện trong thông báo toàn cầu cùng với 0101 hai lần.
50815081 bị người nào đó mời vào trong phó bản này… Là người chơi tên Ô Bất Kinh kia sao?
Chỉ có cậu ta là đi gần cô nhất.
Vậy nên là vì nguyên nhân này nên cô mới bắt anh ta và Giản Kỳ Hoa? Nghi ngờ anh ta với Giản Kỳ Hoa sao?
Thế nhưng điều gì đã khiến cô nghi ngờ như vậy?
Mạnh Văn Sơn nghĩ mãi không rõ, anh ta cũng không có tiếp xúc nhiều với Ô Bất Kinh. Người đi gần với Ô Bất Kinh rõ ràng là dì Lương, người hành động chung với cậu ta và một cô gái tên Tuân Hướng Tuyết.
Nhưng gửi lời mời vào phó bản cho một người có vẻ là người cô quen biết, mà còn là phó bản tử vong… Chỉ có phó bản tử vong mới thông báo số hiệu người chơi vượt ải, người gửi lời mời này là muốn xác nhận điều gì đó, hay là định lợi dụng người cô quen để lôi cô vào phó bản, muốn cô chết?
“Cũng không phải Mạnh tiên sinh à…”
“Cô hỏi Giản Kỳ Hoa rồi?” Mạnh Văn Sơn hỏi: “Vậy là cũng không phải anh ta?”
“Đúng vậy, phải làm sao bây giờ đây.”
“…”
Nếu không phải thì chính là cô nghi ngờ sai rồi! Chẳng lẽ cô còn muốn bất chấp gán chuyện này lên đầu chúng tôi chắc?
Mạnh Văn Sơn sợ vị đại lão này không tìm ra liền trực tiếp giết người bừa bãi, thành khẩn nói: “Bác sĩ Tô, tôi có thể đảm bảo tôi không hề gửi bất kỳ một lời mời vào phó bản nào cho 50815081 hết. Nếu cô không tin thì có thể cho tôi sử dụng đạo cụ phát hiện nói dối, tôi sẽ phối hợp.”
***
***
Ngân Tô rời khỏi phòng, Ô Bất Kinh ngồi trên ghế bên ngoài, thấy cô ra, lập tức bế đứa trẻ đứng dậy: “Tô tiểu thư, có hỏi được gì không?”
Ngân Tô lắc đầu.
Giản Kỳ Hoa và Mạnh Văn Sơn đều không nói dối.
“Vậy… Là tôi nghĩ sai rồi sao?” Ô Bất Kinh có chút sợ hãi, đại lão trực tiếp bắt hai người, còn không tìm được người thực sự gửi lời mời, chết mất thôi!
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ô Bất Kinh nhớ tới dáng vẻ tàn bạo của Giản Kỳ Hoa liền thấy sợ.
Ngân Tô ngồi xuống cái ghế bên cạnh suy nghĩ, không để ý đến Ô Bất Kinh còn đang lo lắng không yên.
Ô Bất Kinh cứ lượn qua lượn lại trước mặt Ngân Tô, Ngân Tô đưa tay day day ấn đường, một tay túm lấy cậu ta kéo thẳng xuống ghế: “Cậu bị rối loạn tăng động à? Đừng có đi qua đi lại nữa!”
“…”
Cậu ta sợ người bên trong lao ra chém cậu ta mà!
“Lời của bọn họ không sai mà cũng chưa hẳn là đúng.” Có vẻ như Ngân Tô đã nghĩ ra được đối sách, cô lấy ra một chiếc bình nhỏ, bên trong đựng chất lòng màu xanh đen: “Có lẽ là trí nhớ xảy ra vấn đề?”
Ở trong phó bản thì nên ít hoài nghi bản thân, người có vấn đề chắc chắn là người khác.
Ô Bất Kinh: “???”
Không phải chữ đại lão, chẳng lẽ cô không nghi ngờ vấn đề thực sự nằm ở tôi à?
Huhuhu…
Đại lão yêu tôi!!
Ngân Tô lại bảo Ô Bất Kinh đang cảm động tới rối tinh rối mù đợi, còn mình thì lại lần nữa vào phòng.
Giản Kỳ Hoa nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu qua, âm trầm lên tiếng: “Tô Thường Thiện, cô còn muốn trói tôi tới khi nào?”
Ngân Tô đi qua, bóp cằm Giản Kỳ Hoa, đổ một nửa nước thuốc trong tay vào miệng anh ta.
Giản Kỳ Hoa không biết Ngân Tô cho mình uống cái gì, theo bản năng ngậm miệng lại, nhưng lực tay của cô rất lớn, anh ta căn bản không khép nổi miệng.
Chất lỏng mát lạnh không mùi không vị lan ra trong miệng anh ta.
Trước mặt Ngân Tô xuất hiện một khung thông báo của trò chơi.
【Khôi phục trí nhớ or Xóa bỏ trí nhớ.】
Xóa bỏ trí nhớ?
Ngân Tô nhìn chằm chằm mấy chữ này vài giây, cuối cùng chọn khôi phục trí nhớ.
“Họ Tô kia, cô cho tôi uống cái gì?” Giản Kỳ Hoa cảm thấy miệng mình lạnh buốt, chất lỏng kia đã theo cổ họng trôi tuột xuống.
Nhưng anh ta lại không cảm thấy cơ thể của mình có gì khó chịu.
Ngân Tô không thèm để ý tới anh ta, nhìn khung thông báo của trò chơi trước mặt.
【Đang kiểm tra…】
Khung thông báo vẫn chưa biến mất.
Ước chừng khoảng một phút sau, khung thông báo đã có nội dung mới.
【Kiểm tra ra được mục tiêu có một phần trí nhớ bị ẩn giấu, có muốn khôi phục hay không?】
【Có.】
Khung thông báo biến mất, một hình chiếu ba chiều trực tiếp xuất hiện trong không trung.
Oh wow! Có thể xem trực tiếp luôn hả?
Hình ảnh chớp lóe liên tục, sắc mặt của Giản Kỳ Hoa dần trở nên khó coi, dường như đang phải chịu đựng điều gì đó.
Hình ảnh lập lòe một hồi lâu mới ổn định lại, bắt đầu phát với tốc độ bình thường.
Góc nhìn có vẻ là của chính Giản Kỳ Hoa, phần trí nhớ bị ẩn giấu không nhiều, hình ảnh rời rạc, nhiều đoạn không đầu không đuôi, không thể hiểu nổi rốt cuộc là đang làm gì.
Giản Kỳ Hoa có vẻ là thành viên của một tổ chức…
Ở trong tổ chức, anh ta phụ trách làm một vài chuyện không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Trong đó có một hình ảnh xuất hiện rất nhiều lần, đó là một ngôi nhà màu đen, Giản Kỳ Hoa từng ra vào rất nhiều lần nhưng lại không có hình ảnh sau khi anh ta tiến vào.
Giản Kỳ Hoa lại bước ra từ ngôi nhà màu đen, lần này Ngân Tô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh anh ta.
Thẩm Đông Thanh.
Người của Ác Mộng Giáng Lâm.
Hình ảnh cũng chỉ thoáng qua, sau đó là một căn phòng tối đen như mực, ánh mắt Giản Kỳ Hoa di chuyển, nhìn về phía bóng người đứng trong bóng tối.
Chỉ thấy hình dáng của bóng đen, một giọng nói xa lạ vang lên: “Mặc dù không nhất định sẽ gặp phải nhưng để đề phòng trước, tôi sẽ niêm phong một phần ký ức của cậu. Nhiệm vụ sẽ được cài vào trong ký ức mới, để tránh bị đạo cụ phát hiện nói dối dò xét ra.”
Toàn bộ hình chiếu dần tan biến trong hư không.
Những ký ức liên quan đến Ác Mộng Giáng Lâm của Giản Kỳ Hoa và việc mời Ô Bất Kinh vào phó bản đều bị niêm phong.
Thứ mà đối phương thực sự muốn che giấu chỉ có Ác Mộng Giáng Lâm.
Giản Kỳ Hoa rõ ràng đã khôi phục ký ức, khuôn mặt anh ta vẫn bình tĩnh, không nói một lời.
“Lại là Ác Mộng Giáng Lâm… Ác Mộng Giáng Lâm.” Tổ chức này xuất hiện nhiều lần khiến Ngân Tô không khỏi cảm thấy rất tò mò: “Các người tìm tôi là muốn làm gì à?”
Giản Kỳ Hoa cười lạnh một tiếng: “Không biết.”
Ngân Tô chỉ có thể thấy được những phần ký ức bị che giấu của Giản Kỳ Hoa, còn những ký ức khác thì không thể nhìn thấy, vì vậy cô không biết liệu Giản Kỳ Hoa là thực sự không biết hay chỉ đang giả vờ.
Ngân Tô cũng không quan tâm: “Nếu các người muốn tìm tôi thì cứ việc trực tiếp kéo tôi vào phó bản chẳng phải là được rồi sao, tôi đương nhiên sẽ không từ chối, sao lại phải làm rườm rà tốn công tốn sức như vậy làm gì, không thấy phiền sao?”
Giản Kỳ Hoa: “Tôi chỉ là làm theo lệnh.”
Ngân Tô đi qua đi lại hai vòng, nghĩ đến một khả năng: “Hay là các người không muốn chạm mặt tôi trong phó bản, mà muốn bắt tôi ở thế giới thực?”
Người chơi ở thế giới thực chỉ có thể tùy ý sử dụng kỹ năng thiên phú của mình, vậy nên là họ nghĩ rằng ở trong thế giới thực, cô sẽ dễ đối phó hơn à?
Giản Kỳ Hoa: “Tôi không rõ những chuyện này.”
“Vậy nhiệm vụ của anh là gì?”
“Quan sát 0101.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Ừ.”
“Thủ lĩnh của Ác Mộng Giáng Lâm là ai?”
“Không biết.”
“Người niêm phong ký ức của anh là ai?”
“Không quen, tôi chỉ dựa theo chỉ thị đến nơi được chỉ định để tiếp nhận nhiệm vụ.”
“Cái ngôi nhà đen đó ở đâu?”
“Nó không có vị trí cố định, nó biết di chuyển, nó sẽ không xuất hiện, không ai có thể tìm thấy nó.”
Giản Kỳ Hoa hỏi gì đáp nấy, nhưng đều là những câu trả lời vô nghĩa.
Ngân Tô hỏi cả buổi mà không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào, cô lười chẳng buồn hỏi nữa, “Vậy chỉ có thể phiền anh chuyển lời đến tổ chức của anh, muốn gặp tôi thì cứ trực tiếp mời tôi vào phó bản là được, tôi rất sẵn lòng gặp họ.”
