Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 596: Biệt thự Ngân Sơn (14)




Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Mảng màu đỏ lan ra trong mắt Đàm Tam Sơn, mực nước không ngừng dâng lên, chẳng mấy chốc đã tràn ra khỏi cốc.

Đàm Tam Sơn giống như bị bỏng, ngón tay run rẩy, cốc nước rơi khỏi tay.

“Choang ——”

Cốc nước rơi xuống đất, mảnh thủy tinh b*n r* xung quanh, nước máu giống như dòng thác xả lũ, đột ngột trào ra.

Đàm Tam Sơn nhảy lên cái ghế bên cạnh mới không đến mức bị nước máu chạm tới.

Nhưng chẳng mấy chốc xung quanh căn phòng đã xuất hiện tình trạng bị nước máu xâm nhập, bức tường biến thành màu máu.

Một giọt máu rơi xuống chóp mũi Đàm Tam Sơn. 

Mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng vào óc.

Đàm Tam Sơn ngẩng đầu nhìn lên trên trần nhà, trong mắt toàn là cảnh máu đỏ từ trần nhà đổ xuống.

Thậm chí Đàm Tam Sơn còn không kịp phản ứng đã bị nước máu nhấn chìm. 

***
***

Hách Huệ nằm trên giường, dùng chăn trùm kín bản thân, cơ thể cô ta rất đau, hơn nữa bây giờ cô ta rất sợ hãi, không hề buồn ngủ chút nào.

Sau bữa tối hôm nay, NPC gọi một mình cô ta ra, nói là có một tiết học dành riêng cho cô ta.

Những người chơi còn lại đều không được đi, cô ta chỉ có thể đi một mình. 

Hách Huệ không muốn đi, nhưng những người chơi còn lại đều bảo cô ta đi.

Có lẽ đi sẽ chết, nhưng may mắn thì vẫn có cơ hội sống sót. 

Không đi, khả năng cao NPC sẽ ra tay ngay lập tức. 

Hách Huệ bị đưa vào một căn phòng rất tối, NPC đẩy cô ta vào một gian có vách ngăn, trong đó có bộ thiết bị hát.

NPC cố định cô ta ở trên ghế, yêu cầu cô ta hát theo lời trên màn hình. 

Bình thường Hách Huệ tan làm cũng sẽ đi KTV hát cùng bạn bè đồng nghiệp, tuy cô ta không chuyên nghiệp nhưng bạn bè cô ta đều khen cô ta hát rất hay.

Thế nên khi biết là chỉ phải hát, Hách Huệ thở phào trong lòng.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã biết mình quá ngây thơ rồi.

Lời bài hát thì cô ta rất quen thuộc, bản thân cô ta cảm thấy vấn đề không lớn, nhưng trên màn hình lại xuất hiện mục chấm điểm.

Cứ hát một câu là điểm giảm xuống một ít.

Một bài hát còn chưa được quá nửa mà điểm đã giảm còn 50.

Hách Huệ bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, nhìn số điểm không ngừng giảm xuống, cô ta càng hát càng bất ổn, điểm giảm xuống càng nhanh hơn.

Bài hát đầu tiên cô ta chỉ được 10 điểm.

Hình phạt là ngồi ghế giật điện một phút, Hách Huệ tưởng rằng bản thân sẽ chết trong căn phòng tối đó.

Nhưng cô ta chưa chết, sau khi hình phạt kết thúc, trên màn hình xuất hiện bài hát thứ hai.

Quá trình giống hệt bài hát đầu tiên.

Đã sợ hãi đến tột cùng, Hách Huệ căn bản không thể giành được điểm cao, thế nên mấy bài hát tiếp theo, lần nào cô ta cũng bị phạt.

May mà…

Cô ta đã trở về.

Cô ta không chết ở trong đó.

“Cốc cốc ——”

Đầu óc mê man bỗng tỉnh táo trở lại, vừa nãy cô ta… Nghe thấy âm thanh gì sao?

“Cốc cốc cốc ——”

Lần này Hách Huệ đã nghe rõ.

Có thứ gì đó đang gõ cửa sổ.

Hách Huệ kéo chăn chặt hơn, hoàn toàn không dám đi xem.

“Cốc cốc cốc cốc ——”

Tiếng gõ dồn dập giống như là gõ thẳng vào đầu Hách Huệ, thậm chí cô ta còn cảm thấy chiếc giường dưới thân cũng đang rung lắc.

Liệu dưới gầm giường có quái vật đang ẩn náu hay không?

Một khi trong đầu xuất hiện ý nghĩ này thì không thể xua đuổi nó đi được nữa. Hách Huệ cảm thấy sau lưng lạnh toát, dường như dưới gầm giường thực sự có một quái vật đang ẩn náu, nó chỉ cách cô ta một tấm ván giường.

Bên tai Hách Huệ không ngừng truyền tới tiếng ‘cốc cốc’.

Hách Huệ bịt tai lại, dùng chăn bọc bản thân thành cái kén, không nhìn, không nghe gì hết.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Hách Huệ cảm thấy âm thanh đó đã biến mất.

Cô ta buông bàn tay bịt tai ra.

Bên ngoài rất yên tĩnh, tiếng cốc cốc đã biến mất.

Hách Huệ lại đợi thêm một lát, chắc chắn âm thanh đã biến mất, cô ta túm lấy chăn, muốn thò đầu ra ngoài xem.

Nhưng động tác vừa mới làm được một nửa, Hách Huệ đã kéo chăn trở lại, tiếp tục nhắm mắt. 

Cô ta có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hô hấp của mình, không khí trong chăn bị cô ta tiêu hao sạch sẽ, hô hấp trở nên khó khăn. 

Nếu còn không kéo chăn ra hít thở không khí tươi mới nữa, cô ta cảm thấy mình sắp chết ngạt ở trong này mất.

Ngay lúc Hách Huệ chuẩn bị kéo ra một khe nhỏ, để lọt chút không khí vào ——

“A ——”

Hách Huệ loáng thoáng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, giọng nói đó hơi giống Phan Vinh Phương. 

Hách Huệ lập tức rụt tay về, đâu dám vén chăn ra nữa.

***
***

“A ——”

Ba người trên hành lang cùng lúc nhìn về phía âm thanh truyền tới, là tầng trên…

Cách một đoạn khá xa, bọn họ cũng không nghe rõ là giọng của ai.

Ngân Tô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ấn xuống cái tay nắm cửa gần cô nhất, tiếc rằng cửa đã bị khóa.

Tất cả các cánh cửa trong ký túc xá nhân viên đều đã bị khóa, hơn nữa bọn họ còn không mở ra được.

“Đều không mở ra được…” Thải Y nhích sang bên cạnh Ngân Tô: “Cô Tô, chắc hẳn nơi này tạm thời không thể khám phá, hoặc là phải tìm chìa khóa mở những cánh cửa này…”

Thải Y còn chưa dứt lời, bên tai đã vang lên hai tiếng ‘cốc cốc’.

Cô ấy kinh ngạc nhìn người đang giơ tay gõ cửa: “!”

Ơ kìa, sao đã gõ cửa luôn rồi?

Gõ cửa thì người ta cũng đâu có ra mở?

Bọn họ đi ngủ còn phải khóa chặt cửa sắt, rõ ràng là không muốn bất cứ thứ/người nào tới tìm…

“Cốc cốc cốc cốc ——”

“Cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc ——”

Tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa.

Ngân Tô không chỉ đập cửa mà còn tạo ra tạp âm, cô tạo ra các thể loại âm thanh kỳ quái trên cánh cửa.

Thải Y không hiểu nhưng cực kì chấn động.

“Cô Tô, chắc là không có NPC nào ra đâu…”

“Lỡ như có người hay tò mò thì sao?” Ngân Tô chủ yếu là chờ cái lỡ như: “Không có cũng chẳng sao, dọa bọn họ một chút.”

Thải Y: “…”

Nếu cô ấy nhớ không nhầm thì bọn họ mới là người chơi.

Thải Y kéo Vu Uẩn lui sang một bên: “Em trai, em chắc chắn cô ấy là người chơi thật đấy à?”

Vu Uẩn gật đầu: “Ừm.”

“Em thấy cô ấy có giống người chơi không?”

Vu Uẩn: “…”

Quả thực không giống lắm.

Ngân Tô gõ cửa mỗi phòng năm phút, có phúc cùng hưởng, chăm sóc tất cả đồng nghiệp, tuyệt đối không thiên vị.

… Tiếc rằng không có NPC to gan nào ra mở cửa.

Ngân Tô chỉ tiếc nuối vì không thể bồi đắp tình cảm với đồng nghiệp vào ban đêm.

Sau khi ra khỏi cửa sắt, Ngân Tô lại khóa cửa, khôi phục tình trạng ban đầu —— Tuy không phải là ổ khóa ban đầu.

Thải Y nhìn chằm chằm vào ổ khóa mà nghĩ, ngày mai NPC ra ngoài kiểu gì?

***
***

Thị sát ở ký túc xá nhân viên xong, Ngân Tô lại qua nhà bếp một chuyến.

Ban ngày đầu bếp và hai phụ bếp chiếm cứ nơi này, không cho cô đi vào.

Ngân Tô cạy khóa đi vào nhà bếp, nhà bếp được dọn dẹp vô cùng gọn gàng, trên bàn gần như không có vật dụng linh tinh gì.

Thức ăn hôm nay không có vấn đề, nguyên liệu cũng không.

Thải Y mở một cái khay ra, bên trong vẫn còn một ít sushi, cô ấy trực tiếp chiếm cái khay làm của mình, vừa ăn vừa tìm những nơi khác.

Vu Uẩn: “…”

Người chơi lâu năm đều tự có cách xác định thức ăn có vấn đề hay không, Thải Y dám trực tiếp ăn, chắc hẳn là không có vấn đề gì.

“Cô Tô ăn không?” Thải Y đi qua chỗ Ngân Tô, chia sẻ cho cô.

Ngân Tô thấy cô ấy như vậy thì cũng không lấy làm lạ, từ chối ý tốt của cô ấy: “Tôi không đói, cô cứ ăn đi.”

Thải Y phồng mang trợn má: “Đây là món sushi ngon nhất mà tôi từng được ăn trong phó bản, ra ngoài rồi không ăn được nữa đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng