Buổi sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Bà lão bán bánh hoa quế bên cạnh vừa dọn hàng về, liền cất cao giọng hô trước sân viện ta:
"Hai phu thê trẻ các ngươi tối qua làm gì thế? Khi thì ánh đỏ, khi thì ánh xanh, chói mắt đến mức không ai ngủ nổi!"
Ta đành cười trừ, khom lưng đáp: "Thật xin lỗi, đã quấy rầy đại nương nghỉ ngơi."
Sắc mặt bà lão dịu xuống, nhưng lại tò mò gặng hỏi:
"Các ngươi làm nghề gì vậy? Suốt ngày chẳng thấy ra ngoài làm việc, tuổi trẻ mà lười biếng như thế hiếm lắm đấy."
Hừ, ta tức đến bật cười, liền vung tay triệu hồi thanh Xích Phong Đao, vốn vì sắp thành chiến thần đệ nhất thiên hạ mà càng thêm quý giá, rút đao lóe sáng trước mắt bà lão, thản nhiên nói:
"Ta chính là kẻ chuyên hàng yêu phục ma."
Đôi mắt bà lão lập tức sáng lên, vội chạy đến sờ lên lưỡi đao sắc bén, giọng hào hứng:
"Đao của cô nương lợi hại như vậy, hẳn người cũng giỏi giang. Có một việc làm ăn, không biết cô có nhận không?"
"Ồ?" Ta ngẩn ra, chưa kịp đáp thì bà lão đã nắm c.h.ặ.t t.a.y ta kéo đi, dẫn đến đầu hẻm, chỉ vào một tờ cáo thị trên tường:
"Vương thành Minh Khê này chẳng có gì khác, chỉ có yêu quái thì vô số! Công chúa điện hạ đã chịu khổ vì chúng suốt nhiều tháng, ngay cả pháp sư trừ yêu trong cung cũng đành bó tay."
Quả thật, thành này yêu khí dày đặc, nhưng sao lại không kinh động đến thiên đình?
Ta nhíu mày nhớ lại cảnh vật trên đường khi mới đến đây, sau đó bỗng bừng tỉnh ngộ: nơi này không có miếu thờ Trọng Hoa Đế Quân!
Chả trách đám yêu ma ở đây không bị liệt vào danh sách cần tiêu diệt trên võ thần điện.
Ta lấy làm lạ, hỏi: "Sao bách tính nơi này không thờ Võ Thần Trọng Hoa Quân?"
Bà lão "ồ" một tiếng, xua tay nói:
"Vì quốc chủ chúng ta không tin vào những điều đó! Người cấm chúng ta bỏ tiền của để cầu thần bái phật, thay vào đó, ngân khố quốc gia đều dùng để chế tạo đao thương đại pháo.
"Vương chủ thành bên cạnh từng cười nhạo chúng ta không biết thời thế, khiến thần linh giận dữ nên mới bị yêu quái hoành hành. Hắn cười nhạo một lần, vương thượng nhà ta liền dùng pháo b.ắ.n một lần.
"Thật thú vị! Pháo không g.i.ế.c được yêu quái, chẳng lẽ g.i.ế.c không được người sao? Thần tiên có thể quản yêu ma, nhưng quản được chúng ta sao? Về sau, bách tính thành bên kia không chỉ thờ Trọng Hoa Đế Quân, mà còn lập miếu thờ luôn cả vương thượng của chúng ta. Nhưng có ích gì chứ? Đến lúc cần b.ắ.n pháo, vẫn phải b.ắ.n thôi!
"Vương thượng chúng ta nói rất đúng! Một khi quỳ xuống cầu xin thì cả đời cũng phải quỳ! Nếu bị ức hiếp, lẽ ra phải tìm cách đánh trả, chứ không phải trông chờ thần linh giáng xuống bảo hộ. Đúng là nực cười!"
Bà lão càng nói càng hăng, nước miếng b.ắ.n cả vào mặt ta.
Ta bình thản lau khô, gật đầu đáp: "Đại nương nói rất phải! Vậy phiền ngài chỉ giúp ta đường vào hoàng cung."
Bà lão mừng rỡ, liền dẫn ta đi, vừa đi vừa dặn dò:
"Cô nương trông thiện lương, chắc chắn là người tốt. Nếu thật sự có thể giúp công chúa xua đuổi yêu ma, vương thượng nhất định không bạc đãi cô đâu!
"Công chúa của chúng ta là bậc quân chủ yêu dân như con, nàng vừa mỹ lệ, vừa thiện lương, lại ôn nhu hiền thục, thường xuyên cứu trợ dân nghèo. Nếu cô gặp nàng, nhất định sẽ thích nàng ngay!"
…
Đi đến đại lộ, bà lão chỉ phương hướng rồi nói: "Cô nương, ta tin tưởng ở cô!"
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta ôm quyền đáp: "Ta đi gấp chưa kịp báo với phu quân, nhờ đại nương nhắn giúp một câu, nói rằng ta đi kiếm vàng bạc cho chàng."
Bà lão vỗ ngực, nghiêm túc nói: "Cứ giao cho ta!"
Ta phi nhanh về phía hoàng cung.
Việc vào cung vô cùng thuận lợi, ta được đích thân vương thượng tiếp kiến.
Ngài có quầng thâm dưới mắt, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng lại mang một thân khí thế cương mãnh, chẳng trách yêu ma không dám bén mảng đến gần.
Sau khi tìm hiểu sơ qua tình hình, ta trực tiếp tiến đến Tường Hoa Cung, nơi công chúa ở.
Chưa đến cửa đã nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vọng ra:
"Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, bản cung tới bắt nàng đây!"
Ta sững bước, mặt đầy nghi hoặc.
Cung nữ bên cạnh ho nhẹ một tiếng, ấp úng giải thích: "Công chúa của chúng ta… nàng đã phiền muộn nhiều ngày… Ừm, đúng vậy, người ở trong phòng lâu quá, tất nhiên sẽ làm vài chuyện kỳ quái… chuyện này rất bình thường…"
Ta cười khan phụ họa hai tiếng, đẩy cửa bước vào.
Như thể đã tính sẵn, công chúa điện hạ bịt mắt đuổi bắt khắp sân, vừa hay lao thẳng vào lòng ta.
Một hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi.
Nàng vô cùng phấn khởi, giật khăn che mắt xuống, vui vẻ reo lên: "Bắt được người rồi!"
Ta mỉm cười nhìn nàng.
Nụ cười trên môi nàng bỗng khựng lại, nàng lui ra một bước, nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai?"
Ta bước lên một bước, nhẹ chạm vào trán nàng, dò xét ký ức trong thần thức: ác mộng, ác mộng, vẫn là ác mộng. Hết thảy đều là những giấc mộng quỷ dị rợn người.
Tuy bề ngoài công chúa vui vẻ, nhưng gương mặt tái nhợt, ánh mắt ẩn hiện nỗi sợ hãi. Sợ rằng mấy tháng nay, nàng chưa từng có một giấc ngủ yên.
Ta thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Công chúa điện hạ, ta đến rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Nàng chớp mắt, tò mò nhìn ta thật lâu, im lặng mà chăm chú.