Cẩm Y Vệ

Chương 11: Lộng xảo thành chuyên






“Tìm được Từ phó sử rồi_____!”

Lúc bình minh, bọn Cẩm y vệ phát hiện một vũng máu lớn lặng lẽ tràn ra phía sau một phiến giả sơn trong ngự hoa viên.

Trước ngực Vân Khởi cắm Tú xuân đao của Thác Bạt Phong, lưỡi đao vi diệu xuyên qua giữa nội tạng, thấu ra sau lưng, đem hắn đính vào giả sơn, trường đao kẹt giữa xương sườn chống đỡ toàn bộ thể trọng của hắn.

Vinh Khánh hấp vào một hơi, quát: “Mau! Truyền ngự y!”

Vân Khởi mất máu quá nhiều, sắc mặt trở nên tái nhợt, nằm phát sốt trên giường bệnh đến mấy ngày.

Sau ngự y hậu chuẩn phán đoán tính mạng vô ngại, nhưng máu lưu thất quá nhiều, nên tiêu hao một phiên thể lực lớn.

Chu Nguyên Chương mở ra chẩn đoạn thư* của nhóm ngự y, Chu Lệ ***g y tụ, lẳng lặng đứng trong điện, thỉnh thoảng quan sát thần tình Vinh Khánh. [*sách ghi kết quả chuẩn bệnh]

Chu Lệ mở miệng nói: “Là nhi thần không phải, cứ nghĩ rằng cẩu Đột Quyết kia phụ mẫu đều đã mất, mới đem tiến cung làm người hầu, không ngờ này dã…người này hẳn là cùng Bắc Nguyên cấu kết, suýt nữa hại Duẫn Văn”.

Chu Nguyên Chương trầm tư không nói, sau một hồi lên tiếng: “Vinh Khánh, ngươi lui ra ngoài”

Sau khi Vinh Khánh đi, Chu Lệ thấp going nói: “Phụ hoàng, Vân Khởi và Duẫn Văn cùng lớn lên bên nhau, nếu…Chỉ e là sẽ khiến tất cả Cẩm y vệ tâm hàn, tiếp đến là Duẫn Văn, còn có Từ Văn”

“Văn nhi và Vân Khởi cùng mẫu, đều là con thứ…Phụ hoàng, năm nay người chết cũng đủ nhiều rồi, chừa cho Từ gia chút hương khói đi”

Chu Nguyên Chương để tấu chương xuống, gật đầu.

Chính sử Thác Bạt Phong phạm trọng tội đào thoát, phó sử Từ Vân Khởi bị trọng thương, Trương Cần vị quốc vong thân.

Cẩm y vệ huyên náo ương ngạnh ở nơi này một năm, lại tổn thất hai danh thành viên, ác khuyển môn rốt cuộc cũng muốn cụp đuôi làm người rồi, Vinh Khánh thiếu tự tin, gánh không nổi, càng chưa kể đến Vân Khởi xuất thân hiển hách. 



Tội Thác Bạt Phong chưa định, ai cũng nói biết đâu được ngày nào đó Chu Nguyên Chương tâm tình bất hảo, liền muốn lôi toàn bộ bốn mươi tám tên Cẩm y vệ ra chém đầu. Tiền đồ Cẩm y vệ, giờ phút này hoàn toàn kí thác vào thân Vân Khởi.

Thương thế Vân Khởi còn chưa khỏi hẳn, một mình tựa trên ghế trúc dưới mái hiên, mơ mơ màng màng, phơi nắng. 



Thu vừa mới đến, thì đông đã lại muốn sang.

“Vân ca nhi”. Một gã thị vệ cười nói: “Ngươi không dậy nổi tinh thần, tất cả các huynh đệ cũng đau ốm theo, cao hứng lên một chút. Cùng trở về phòng đánh cờ?”

Vân Khởi vuốt vuốt huyệt thái dương nói: “Đánh cờ hại não, ta phơi nắng một lát liền trở vào”

Ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ như tan vào chăn đệm trên người, thị vệ kia lại nói: “Từ gia không phải có Thiết khoán sao? Cha ngươi là công thần, chuyện của lão Bạt hẳn là không ảnh hưởng tới chúng ta, đừng suy nghĩ lung tung.”

Vân Khởi cười nói: “Vậy đồ chơi tại nhà nhị ca ta đâu, Hoàng thượng nếu thật sự muốn trị tội ta, ngươi trở về ra roi thúc ngựa đi Dương Châu, đòi kim bài miễn tử tới dùng không được sao?”

Thị vệ kia mỉm cười, chợt nghe ngoài viện có tiếng nói: “Tôn Thao! Đương triều thiết khoán cũng dám đem ra nói giỡn, ta bất quá đi có một năm, đại viện này liền vô pháp vô thiên rồi?!”

Tôn Thao lập tức hoảng hốt: “Tưởng sư tới!”

Tưởng Hiến từ chức hơn một năm, nay trở lại chỗ ở của Cẩm y vệ hẳn là lần đầu, thoáng chốc cửa phòng rộng mở, bọn thị vệ vội vã vọt ra, lần lượt đứng giữa viện.

Vân Khởi vội đứng lên nói: “Sư phụ sao lại tới đây?!” Nói xong liếc nhìn về hướng người theo phía sau Tưởng Hiến, chính là Chu Lệ.

Tưởng Hiến một đường xuyên qua đại viện, Vân Khởi đang định mời khách vào thính nội, Tưởng Hiến lại nói: “Đem hai trúc y tới đây, ngồi tại chỗ này đi”

Trong lúc nói chuyện có thị vệ tiến lên đem ghế pha trà, Tưởng Hiến lại hướng một người quát: “Lý Ngư! Tại sao y quan* bất chỉnh! Mũ của ngươi đâu!” [*áo mũ]

Người bị điểm danh kia bị dọa cho hồn phi phách tán, luôn miệng cáo lỗi, trở về phòng tìm thị vệ quan*.[*mũ thị vệ]

Trong chốc lát Vân Khởi dẫn bọn thị vệ đứng vào trong viện, giữa hai trúc y trước đình lang bày một trà kỹ, Yến vương Chu Lệ ngồi xuống trước, sau đó Tưởng Hiến mới nhập tọa, liếc mắt qua mười mấy tên do đích thân mình dẫn dắt một cái, trào nói:

“Thác Bạt Phong hai lòng, trước mặt một bộ, sau lưng một bộ, ban đâu ta đã công đạo với các ngươi như thế nào!”

Vân Khởi khom người nói: “Sư phụ dạy rất đúng, ngài tá chức một năm, chúng huynh đệ quả thật lơi lỏng”

Tưởng Hiến nghiêm khắc nói: “Tôn Thao bước ra khỏi hàng! Trước lúc ta từ nhậm đã dạy Thác Bạt Phong, dạy các ngươi như thế nào?

Tôn Thao lo sợ tiến lên một bước đáp: “Tưởng sư căn dặn: đối nhân như dụng binh, cần ghi nhớ Tôn Tử binh pháp chi ngôn: nhanh như phong, từ tốn như lâm, xâm lượt như hỏa, bất động như sơn, nan tri như âm, động như lôi đình”

Tưởng Hiến cười lạnh nói: “Nhìn bộ dáng các ngươi hiện nay, bất động như sơn? Người nào làm được?! Bình thường Thác Bạt Phong làm sao quản thúc các ngươi!”

Bọn Cẩm y vệ nhất thời rùng mình, đứng thẳng lưng.

Tưởng Hiến trào nói: “Suốt ngày xưng huynh gọi đệ, cợt nhả, thật sự giống như một đám thổ phỉ! Tặc khấu! Đám ô hợp! Cầm thượng phương bảo kiếm chém bông vải, đây chính là bộ dáng Cẩm y vệ?!”

“Nhị thập tứ vệ! Cẩm y đứng đầu! Hiên nhìn xem các ngươi, nhìn xem…” Tưởng Hiến nặng nề đặt mạnh chung trà nhỏ xuống, lấn tới phía trước, níu lấy y lĩnh* một người, đem hắn ném đi, cả giận nói: “Trừ bỏ làm một cái xiêm y giá tử*, tiểu bạch kiểm, cầm đình trượng đánh thư sinh trói gà không chặt ra, thì có được nửa phần bộ dáng nam nhân sao?! Nương_____Cái bọn!” [*giá treo xiêm y]

Rốt cuộc tức giận chí cực, một cước đem tên quỷ xui xẻo kia đạp ngã xuống đất.

Bối phận Tưởng Hiến cực cao, nổi giận lên, bên trong viện câm như hến, duy nhất dám xen mồm vào, liền chỉ có Vương gia tọa thượng.

Chu Lệ thấy lão đầu tử đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ sợ giáo huấn đồ đệ giáo đến chảy máu não ngã xuống đất, lại đại náo phiền toái, vội vàng khuyên nhủ: “Tưởng lão đừng tức giận, hôm nay không thể so với…trước đây, để thương thân thì bất hảo, bất hảo”

Chu Lệ một mặt hắc hắc cười, thỉnh Tưởng Hiến về chỗ ngồi, Tưởng Hiến úng thanh nói: “Hôm nay tới đây vốn không phải để giáo huấn các ngươi, nhưng là tức giận trong lòng, không xả không được, hiện nói chính sự, Từ Vân Khởi, bước ra khỏi hàng”

Vân Khởi tiến lên một bước, nghiêm nghị nói: “Có đồ nhi”

Tưởng Hiến vuốt râu đánh giá Vân Khởi chốc lát, sau đó nói: “Ngươi làm đồng môn với Thác Bạt Phong đã bao nhiêu năm rồi?’

Vân Khởi âm thầm kinh hãi, đáp: “Bốn tuổi tiến cung, cho đến nay đã là mười ba năm”

Tưởng Hiến nói: “Mười ba năm, ngươi đối đãi với sư huynh ra sao?!”

Vân Khởi rung giọng nói: “Đêm đó sư huynh hạ độc…Ám hại Hoàng tôn…”

Tưởng Hiến cả giận nói: “Ngươi cùng hắn sinh tử tương bác, rút đao khiêu chiến, là không đúng!”

Vân Khởi nói: “Phải! Nhưng tình hình lúc ấy, sư huynh phạm vào đại tội, nếu thả hắn đi, Vân Khởi chính là bất trung…”

Tưởng Hiến nói: “Song trừu xuất Tú xuân đao hạ thủ với sư huynh mình, chính là bất nghĩa!”

Vân Khởi hít vào một hơi, nói: “Sư phụ, trung nghĩa bất năng lưỡng toàn”

Tưởng Hiến nói: “Tốt lắm, hôm nay đánh ngươi, chính là vì cái trung nghĩa bất năng lưỡng toàn này! Lấy thiết trượng!”

Bọn thị vệ sợ đến tay chân lạnh như băng, Tưởng Hiến uy thế cực thịnh, lại nói: “Đều không nghe gì sao? Hay là bắt ta đi lấy?!”

Mấy tên thị vệ vội vàng xoay người vào sảnh, mang hai cây thiết côn thô to như cánh tay ra, xưa nay Tưởng Hiến quản giáo thủ hạ cực nghiêm, Cẩm y vệ từ niên thiếu đã nhập cung thụ huấn, không một ai chưa từng bị thiết côn này đánh, mỗi lần đều là da tróc thịt bong. 



Song Vân Khởi từ nhỏ đến lớn, lại là lần đầu tiên nếm tư vị của thiết trượng này.

“Trước đây đều là Thác Bạt Phong thay ngươi gánh trượng, hôm nay, nên đến phiên Từ phó sứ ngươi tự mình nếm thử một hồi” Tưởng Hiến lạnh lùng nói: “Giá trụ, tám mươi trượng, đánh!”

Bọn thị vệ giống như gặp tình thiên phích lịch*, nhưng Vân Khởi lại tự giác phục hạ, ánh mắt khép lại, nói: “Đánh đi. Đừng yếu đuối như vậy” [*sấm giữa trời quang]

Hai danh thị vệ kia không còn cách nào, chỉ đành phải cắn răng vung thiết trượng, đánh xuống.

Vân Khởi đau đớn rên một tiếng, trượng phát ra âm hưởng trầm đục, Tưởng Hiến lại nói: “Các ngươi xưa nay trên triều đình chơi trò miêu nị, đừng cho là ta không biết, nếu dám nhẹ tay một chút nào, đánh xong lại tiếp thêm tám mươi trượng nữa”

Cẩm y vệ cầm trượng kia trong lòng giật thót, sợ Tưởng Hiến không hài lòng, không dám nhẹ tay nữa, đành phải dùng sức đánh thật.

Sức trượng nặng nề, Vân Khởi nhất thời thét lên đau đớn.

Giữa tiếng vang của trượng, Tưởng Hiến thản nhiên nói: “Trung nghĩa bất năng lưỡng toàn, bảo vệ Thác Bạt Phong, ngươi chính là đại tội mất đầu tru cửu tộc!”

Vân Khởi cắn răng chịu khổ, đứt quãng nói: “Sư phụ…Giáo huấn rất đúng”

Tưởng Hiến nói: “Thác Bạt Phong đâm ngươi một đao, thành toàn trung danh cho ngươi, hiện đánh ngươi chính là nhượng ngươi nhớ kỹ, lúc trước Thác Bạt Phong thay ngươi chịu vô số côn, hôm nay đều phải trả!”

Chu Lệ nhìn vào trong mắt, khóe miệng khẽ giật giật, lộ vẻ là lần đầu chứng kiến hình phạt cực kì tàn khốc như vậy.

Nói chung trị quân pháp, nhiều lắm là hai mươi trượng, còn muốn đánh bốn mươi trượng, thì sẽ dùng mộc côn.

Đình trượng được đúc bằng đồng, cũng bốn mươi trượng đó, liên tục đánh xuống, thường là do triều đình muốn đem người đang sống đánh chết, chưa từng nghe nói qua quy củ nào mà phải chịu đến tám mươi đình trượng?!

Chu Lệ khụ một tiếng, nhịn không được nói: “Cái kia, Tưởng lão. Vân Khởi hắn…Có phải hay không có chút…”

Vân Khởi đã bị đánh cho ngất đi.

Tưởng Hiến lạnh lùng nói: “Cầu tình một câu, sẽ thêm mười trượng”

Chu Lệ im miệng.

Đợi đến khi toàn bộ đánh xong, trên chân Vân Khởi đầy máu, không tìm được một chỗ da thịt nào còn hoàn hảo, ngay cả phi ngư phục cũng bị đánh cho rách tơi tả.

Tưởng Hiến lại nói: “Hai người nắm tay, hai người níu chân, ném xuống!”

Linh hồn bé nhỏ của Chu Lệ thoáng chốc bị dọa cho bay hết bảy phần, run rẩy nói: “Không thể ném! Tưởng lão! Lại còn ném sẽ chết đó!”

Tưởng Hiến vuốt râu nói: “Yến vương cầu tình? Ném hai cái” [clover: trời ơi cha già ác quá đi (>_Chu Lệ trứng rùa]

Vương bát đản thành khẩn nói: “Nội đệ, lời này khác nào mắng đương triều Hoàng thượng là vương bát…”

Vân Khởi nổi giận, đem chữ “Đản” xóa đi, vương bát cười hì hì gấp hảo tờ giấy kia nhét vào ngực, nói: “Đi đây, đừng nhớ nha”

Trong khoảnh khắc Chu Lệ xoay người, Vân Khởi lạnh lùng nói: “Nương ta là hồng bài của Vũ Yên Lâu, vào thời điểm Hoàng thượng đạt được Ứng Thiên phủ, binh mã loạn lạc, nhận thức cha ta.”

Chu Lệ nghe thế, không nhịn được xoay người, Vân Khởi lại nói: “Hai tỷ đệ ta là con thứ, xuất thân của nương lại bất hảo, cả đời ta chính là mệnh cẩu, dù có thân thiết với Hoàng tôn đi nữa, cũng là vô ích”

“Ngôn quan trong triều cũng sẽ không để cho ta phong quan ấm tử, ngươi tỉnh ngộ một chút, thay vì có tâm tư này thì nên đi lấy lòng những người trong lục bộ đi”

Chu Lệ gãi gãi đầu nói: “Tỷ phu ngay cả từ “nương” cũng không gọi được, năm đó lão đầu tử cùng Trần Hữu Lượng hết đánh đông rồi lại đánh tây…Ngay cả nương ta cũng để cho lạc mất. Hiện nhận Mã hoàng hậu làm nương, nhưng nói cho cùng thì…”

Chu Lệ khôi phục lại nụ cười binh bĩ* thường ngày, dương dương tự đắc nói: “Cái này gọi là bất thị nhất gia nhân, bất tiến nhất gia môn*”[*binh lính vô lại, **không phải người một nhà, thì không đi chung một cửa]

Nói xong lại móc méo: “Nội đệ, ngươi ngay từ lần đầu tiên uy dược đã tỉnh rồi, giả vờ hôn mê hơn mười ngày, hóa ra là lười động, chờ Vương gia ta hầu hạ cho”

Chu Lệ xoay người ly khai, xế chiều hôm đó liền suất lĩnh thân vệ rời Nam Kinh.

Vân Khởi nằm trên giường, nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: “Có chịu khổ gì hay không…Sư huynh, bảo trọng”

————-

“Khóc cái gì, đều mấy tuổi rồi, đại nam nhân lại đi khóc sướt mướt…”

Tiểu Thác Bạt Phong đứng bên giường, quan sát tiểu Vân Khởi, nhíu mày không vui nói: “Đừng khóc”

Tiểu Vân Khởi nức nở nói: “Người nhà của ta chết…”. Sau đó hút hút nước mũi.

Tiểu Thác Bạt Phong đáp: “Nga”

Hai đứa định định đưa mắt nhìn nhau trong giây lát, tiểu Thác Bạt Phong lại nói: “Người nhà của ta cũng đã chết sạch”

Tiểu Vân Khởi lại oa oa khóc lớn lên, nói: “Chết chính là cha ta! Ta sẽ không có hai đồng bạc mỗi tháng nữa!”

Tiểu Thác Bạt Phong lại nói: “Nga, không có”

“Sao đầu lại bị rách da, tới đây, sư ca nhu nhu cho ngươi”

Vân Khởi nước mắt nước mũi nói: “Dập đầu lạy…”

Tiểu Thác Bạt Phong đồng cảm sờ sờ đầu tiểu Vân Khởi.

“Gọi cha.”

“…”

Tiểu Vân Khởi tà nhãn liếc Thác Bạt Phong, ánh mắt kia, giống như một tiểu dã miêu không quá tin người.

Tiểu Thác Bạt Phong hờ hững nói: “Gọi cha, sau này sư ca trở thành Cẩm y vệ, tiền bổng lộc đều cấp cho ngươi, một tháng hai lượng bạc”

Tiểu Vân Khởi một tiếng “Cha” đã đến khóe miệng, cuối cùng vẫn không gọi ra, buồn buồn nói: “Hay là không cần, cha không thể gọi loạn”

Thác Bạt Phong nhìn bộ dáng kia, giống như lại đang nổi lên tình tự, chỉ sợ không bao lâu sẽ lại bật khóc nữa, vội vàng nhượng bộ nói: “Không gọi cũng sẽ cấp cho ngươi hết. Đừng khóc”

“Không…Ta muốn khóc”

“Không được muốn”

“Cho ngươi hai đồng bạc, để ta khóc một hồi đi…”

“Không cho khóc”

“Oa a_____Sư ca, cha ta đã chết…Cha ta đã chết!!”

———————

Từ đó về sau, tiểu Thác Bạt Phong mỗi tháng đều xuất ra hai đồng bạc cho tiểu Vân Khởi.

Có trời mới biết tiểu hài mười hai tuổi lấy tiền ở đâu…

Song việc đó không quan trọng, mười tuổi tới mười lăm tuổi, cứ mỗi tháng hai đồng, tổng cộng được mười hai lượng; mười lăm tuổi tới mười chín tuổi, mỗi tháng hai lượng – bổng lộc bình thường của Cẩm y vệ _ tổng cộng chín mươi sáu lượng. [10 đồng = 1 lượng]

Mười chín tuổi tới hai mươi tuổi, mỗi tháng ba lượng bạc – quan bổng của Cẩm y vệ chính sử  – tổng cộng ba mươi sáu lượng.

Thác Bạt Phong người hầu này nhiều năm lĩnh được, toàn bộ cho mình, một phân tiền cũng không thiếu, quả nhiên nói được làm được.

Vân Khởi đốt sổ sách, lặng lẽ đem số ngân lượng ghi nhớ trong lòng.

————–

_ Trường minh đăng:



——————————————–

Quyển 1 – Lân chi vi linh – Hoàn



Quyển 2 – ĐẠI MẠO GIỚI

(Nhẫn đồi mồi)

Clover: ta edit sai tên, Cẩm y vệ tên Vinh Khánh á, mà ta ghi là Quanh Vinh Khánh, đã sửa rồi, nhưng nếu các nàng thấy ta sửa còn sót thì nhắc ta nha. (>^ω^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng