Ngoại truyện 1: Chồng của Lâm Nhuận Cẩm.
Khi bước vào hội trường buổi tiệc từ thiện, ánh sáng từ chùm đèn pha lê vừa khéo quét qua cổ tay anh, nơi đeo chiếc đồng hồ cao cấp mà Lâm Nhuận Cẩm làm đại diện thương hiệu.
Người phục vụ cúi người dẫn đường, đưa anh đến vị trí VIP ngay hàng ghế trung tâm phía trước.
Anh đến trễ, khi buổi tiệc đã diễn ra được nửa chừng. Giữa khung cảnh lộng lẫy ánh vàng ánh bạc, Chu Chỉ Nguyên chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, song chính dáng người cao thẳng và khí chất trầm tĩnh lại khiến anh nổi bật hơn bất cứ ai.
“Tiếp theo là món đấu giá số 27.” Người dẫn chương trình vén tấm vải nhung đỏ thẫm, ánh sáng lập tức phản chiếu trên mặt đá quý, lấp lánh đến chói mắt.
“Chuỗi dây chuyền ruby máu bồ câu từ Miến Điện, giá khởi điểm bảy triệu sáu.”
Trong khán phòng vang lên những tiếng xuýt xoa khe khẽ.
Chu Chỉ Nguyên tựa người vào ghế, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn:
“Bảy triệu tám.”
Giọng anh trầm thấp, vừa vang lên, cả hội trường bỗng tĩnh lặng.
“Bảy triệu chín.”
Một giọng khác nhanh chóng nối theo từ phía sau.
“Tám triệu!”
Lại có người nâng giá.
Anh vẫn ung dung xoay ly champagne trong tay, dáng vẻ thản nhiên như thể chỉ đang giết thời gian.
Đến khi người dẫn bắt đầu đếm: “Tám triệu lần thứ nhất… tám triệu lần thứ hai…”
“Mười triệu.”
Anh chậm rãi đặt ly xuống, giọng bình thản nhưng đủ khiến không khí chấn động.
Cả khán phòng lập tức xôn xao.
Sau khi phiên đấu giá kết thúc, khu vực champagne đông nghịt người tới chào hỏi, bắt chuyện.
Chu Chỉ Nguyên vừa giao chiếc hộp gỗ đàn hương đựng dây chuyền cho A Hiền, liền có vài người quen trong giới thương mại bước tới.
“Chu tổng quả là ra tay hào sảng.” Tổng giám đốc Lý của Hằng Thịnh Capital nâng ly, cười hỏi, “Không biết chuỗi dây chuyền này là định tặng cho vị giai nhân nào đây?”
Anh khẽ cong môi, giọng nói nhàn nhạt:
“Cho vợ tôi.”
“Vợ… vợ ư?” Tổng giám đốc Lý sững người, mắt tròn xoe. “Chu tổng kết hôn khi nào vậy?”
“Bảy năm trước.”
Anh cụp mắt liếc đồng hồ, A Hiền lập tức hiểu ý, tiến lên nhắc nhỏ:
“Anh Nguyên, đã đến giờ ra sân bay.”
Anh gật nhẹ, đặt ly rượu lên khay của người phục vụ, giọng khách sáo mà dứt khoát:
“Lý tổng, hôm khác ta nói tiếp.”
Khi anh rời khỏi, trong đại sảnh vẫn còn lại mấy vị thương nhân, họ nhìn nhau với vẻ kinh ngạc.
Không ai ngờ người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng, quyết liệt trên bàn đàm phán ấy, Chu Chỉ Nguyên lại có thể vì vợ mà chi ra cả chục triệu để mua một sợi dây chuyền.
Người phụ nữ đứng cạnh Lý tổng là một ngôi sao nhỏ ít tên tuổi trong giới giải trí, nhờ khéo léo chiều lòng mới khiến vị đại gia này say mê không dứt. Lúc này, cô ta cũng không khỏi thất thần nhìn về hướng Chu Chỉ Nguyên vừa rời đi, trong mắt xen lẫn kinh ngạc và ghen tỵ.
Cô ta khẽ nhấp một ngụm champagne, trong mắt thoáng qua vẻ suy tư.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ vụt qua, thần tượng của cô, Lâm Nhuận Cẩm, chẳng phải cũng kết hôn bảy năm trước sao?
Giới giải trí vẫn luôn đồn rằng sau lưng cô có một thế lực tài chính đỉnh cao chống lưng… lẽ nào…
Ý nghĩ ấy khiến đầu ngón tay cô run lên, chút rượu suýt nữa tràn ra vạt váy.
Cô len lén nhìn về phía cửa lớn của hội trường, bóng dáng Chu Chỉ Nguyên đã biến mất từ lâu, chỉ còn khung cửa mạ vàng phản chiếu ánh đèn, lạnh lẽo và xa cách.
Trên đường ra sân bay, A Hiền chần chừ mở miệng:
“Anh Nguyên, thật sự không báo cho chị dâu trước sao? Lỡ chị dâu hôm nay bận không rảnh thì sao?”
Chu Chỉ Nguyên cụp mắt nhìn màn hình máy tính bảng, giọng trầm ổn:
“Đến rồi nói.”
Kết hôn bảy năm, Lâm Nhuận Cẩm đã thích anh ngần ấy năm, cô ấy không thể nào quên sinh nhật anh được.
Huống hồ, mật khẩu mở khóa điện thoại của cô trước đây vẫn là ngày sinh của anh.
Máy bay hạ cánh. Vừa ra khỏi sân bay, điện thoại trong tay anh rung lên trên màn hình nhấp nháy hai chữ “Vợ yêu”.
Chu Chỉ Nguyên nhướn mày, khóe môi khẽ cong: cô còn biết chọn đúng thời điểm thật đấy.
“Anh mấy giờ xong việc?” Giọng cô qua điện thoại nhẹ nhàng, vui tươi. “Muốn ăn gì? Tối nay em nấu!”
Anh khựng lại một giây, chỉ thốt ra một tiếng:
“…”
Một lúc sau mới chậm rãi đáp:
“Em về nhà rồi à?”
“Ừ, vừa về. Mai sáng phải quay lại đoàn phim.” Giọng cô pha lẫn chút lơ đễnh, tiếng xe đẩy siêu thị vang khe khẽ. “Bất ngờ không?”
Chu Chỉ Nguyên khẽ nhắm mắt, đầu ngón tay day lên ấn đường, trong lòng chẳng biết nên bật cười khẽ hay bật cười lớn.
Anh cố tình sắp xếp công việc, bay đến thành phố nơi cô đang quay phim, kết quả cô lại im lặng bay về trước chỉ để “tạo bất ngờ”.
Ừ thì, cũng tại anh không chịu báo trước.
Nửa phút sau, anh thấp giọng “ừ” một tiếng:
“Làm gì cũng được, làm món em thích ăn đi.”
Cúp máy xong, anh quay người đi về phía sảnh khởi hành, lạnh nhạt dặn:
“Về thôi.”
A Hiền đứng bên cạnh, cố nín cười đến nỗi vai run run, môi mím chặt suýt không nhịn nổi.
Hai người cùng chuẩn bị điều bất ngờ cho đối phương, chẳng ngờ kết quả lại là một cuộc bỏ lỡ trớ trêu.
Buổi tối, Lâm Nhuận Cẩm chống cằm ngồi bên bàn ăn, đôi tay nâng mặt, ánh mắt dõi theo người đàn ông đối diện.
Anh ăn rất chậm rãi, động tác tao nhã. Những ngón tay thon dài cầm đôi đũa, bình tĩnh gắp từng món, năm món mặn cùng một bát mì trường thọ không sót lại chút nào.
“Anh nhịn đói hai ngày,” anh ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, “chỉ để dành cho bữa này.”
Cô bật cười thành tiếng, đuôi mắt cong cong như trăng non:
“Trời ơi, anh nói chuyện sao mà ngọt thế? Dạo này càng ngày càng biết dỗ người ta rồi nhé!”
Khóe môi Chu Chỉ Nguyên giật nhẹ, liếc cô một cái đầy bất mãn:
“Cái kiểu nói giọng Bắc Kinh này học ở đâu vậy? Nghe cứ như mấy ông cụ đánh cờ ở đầu ngõ ấy.”
Không khí trong phòng bếp ấm áp, rượu trong ly sóng sánh, còn nụ cười nơi khóe môi họ như ánh lửa nhỏ len lỏi giữa những năm tháng đã cùng nhau đi qua bảy năm dài.
Lâm Nhuận Cẩm bật cười đến mức nghiêng ngả, khóe mắt còn ươn ướt vì nước mắt. Đang cười dở, điện thoại bỗng reo, là chị Dung gọi đến.
“Dì Ngô về rồi,” cô vừa nghe vừa đi vào phòng ngủ, “anh ăn xong nhớ dọn dẹp nhé.”
Chu Chỉ Nguyên đáp: “Được rồi, vợ à.”
Chờ đến khi nghe tiếng cửa phòng ngủ khép lại, anh mới thu lại ánh mắt dõi theo cô, đứng dậy bắt đầu thu dọn bát đũa.
Lâm Nhuận Cẩm nhìn chằm chằm sợi dây chuyền, thứ từng xuất hiện trên tạp chí mà cô chỉ lướt qua vài giây, giờ lại đang nằm trong tay mình.
Cô ngẩn người:
“Hôm nay không phải sinh nhật anh sao? Sao lại là anh tặng quà cho em?”
Chu Chỉ Nguyên cúi đầu khẽ hôn cô, giọng trầm thấp:
“Chỉ là muốn tiêu tiền vì em thôi.”
Mấy mảnh vải mỏng manh chẳng mấy chốc đã rơi hết xuống sàn. Cô được anh ôm chặt vào lòng, chìm trong từng nhịp chậm rãi, sâu lắng. Cô nắm chặt sợi dây chuyền, vòng tay ôm lấy đầu anh.
“Bảo bối…” anh cười khẽ bên tai, giọng khàn khàn mang theo hơi thở nóng bỏng, “mới mấy ngày không làm mà sao lại cắn anh dữ thế.”
Gần hai giờ sáng, Lâm Nhuận Cẩm bỗng dưng tỉnh táo, kéo lấy Chu Chỉ Nguyên đang chuẩn bị ngủ.
“Đi thay bộ vest đi.”
Anh nhướng mày: “Vừa rồi ai là người khóc đòi dừng, giờ lại bày trò gì nữa đây?”
“Anh không phải bảo muốn em chứng minh danh phận cho anh à, chứng minh anh không phải ‘ông chú’ sao?” Cô đẩy anh vào phòng thay đồ, tự tay chọn cho anh một bộ vest đen họa tiết chìm, còn tỉ mỉ thắt cà vạt.
Còn mình thì chọn chiếc váy nhung xanh ngọc, cúp ngực, khéo léo búi cao mái tóc dài trước gương.
Dạo này trên mạng đang thịnh hành trào lưu quay clip ngắn, người đàn ông mặc vest đứng chờ, người phụ nữ trong váy chạy đến, rồi được ôm trọn trong vòng tay. Cô định quay một đoạn như thế, đăng lên tài khoản phụ của mình.
“Đứng yên nhé,” cô chỉnh điện thoại, váy nhẹ nhàng đung đưa, “lúc em chạy tới, anh phải một tay bế em lên đấy.”
Chu Chỉ Nguyên buông lỏng cà vạt, cười bất lực nhưng đầy chiều chuộng.
Đoạn video vừa đăng đã phá mốc triệu lượt thích. Bình luận hot nhất là:
“Dù chỉ là cái bóng lưng thôi, nhưng cuối cùng ‘anh rể’ của chúng ta cũng lộ diện rồi!!!”
Một số fan tinh mắt nhanh chóng nhận ra sợi dây chuyền trên cổ Lâm Nhuận Cẩm, thứ trông quen thuộc đến lạ, nhưng nhất thời chẳng nhớ nổi đã thấy ở đâu.
Đến lễ trao giải điện ảnh quốc tế, cô lại đeo chính sợi dây chuyền ấy bước lên thảm đỏ.
Khi phóng viên nước ngoài hỏi về nguồn gốc món trang sức, cô nở nụ cười tự nhiên:
“Là quà chồng tôi tặng.”
Trong phòng nghỉ hậu trường, Ngô Nhất Nguyệt liếc về phía hành lang nơi Chu Chỉ Nguyên đang khoác áo đen, dáng vẻ chẳng khác gì vệ sĩ. Cô ấy hạ giọng:
“Chị Nhuận Cẩm, em nghĩ fan sắp tra ra thân phận của Chu tổng rồi đấy.”
Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Anh ấy… còn ước gì họ tra ra nữa kìa.”
Cứ để tự nhiên thôi, nếu chuyện ấy có lộ, cô cũng chẳng ngại.
Cô giờ đã vững vàng trong giới, một chút sóng gió như thế chẳng thể làm lung lay sự nghiệp của mình.
Nhưng khi bức ảnh cô đeo sợi dây chuyền nhận giải được đăng về trong nước, những luồng dư luận tiêu cực lại nổi lên.
Fan nhà đối thủ viết: “Phô trương của cải! Sợ người khác không biết mình lấy chồng giàu chắc?”
Một fan nam cực đoan bình luận: “Người tặng dây chuyền chắc chắn không phải chồng cô ta. Nhìn bóng lưng là biết, đúng kiểu ăn bám đàn bà!”
Hai phút sau, cả hai bình luận ấy đều được trả lời bởi tài khoản có dấu chứng thực: Chu Chỉ Nguyên.
Bình luận 1: “Cô ấy vốn là người rất tốt, cưới được cô ấy là phúc của tôi. Cô ấy xứng đáng với tất cả điều đẹp nhất.”
Bình luận 2: “Đừng ghen tị, là tôi tặng đấy.”
Mạng xã hội gần như nổ tung.
#ChồngLâmNhuậnCẩmChuChỉNguyên
#TổngTàiĐỉnhCấpBảoVệVợ
#ChịGáiChúngEmTụiEmDuyệtRồi
Trong khách sạn, sau một trận cuồng nhiệt, Lâm Nhuận Cẩm mệt mỏi nằm trong lòng anh, vừa cười vừa lướt điện thoại.
Thấy bình luận “Đừng ghen tị, là tôi tặng đấy”, cô bật cười thành tiếng: “Giọng điệu y như học sinh tiểu học ấy.”
Chu Chỉ Nguyên cọ môi vào tai cô, giọng khàn khàn vì dư âm: “Lát nữa anh sẽ đi báo cáo tài khoản đó…”
“Hửm?” Cô nghiêng đầu, tóc rơi lên cằm anh, “Anh còn biết làm chuyện đó cơ à?”
Ánh mắt anh lóe lên, tay luồn ra sau gáy cô kéo cô quay lại, cúi xuống ngậm lấy môi cô, giọng trầm khàn khẽ cười: “Bảo bối, chỗ này… ngọt quá.”
Câu chuyện bị anh dễ dàng kéo sang hướng khác.
Tối hôm đó, chủ tịch hội fan chính thức là Khổng Mạn, đăng một bài viết: “Về hot search hôm nay, tôi chỉ muốn nói vài lời từ đáy lòng. Cô ấy và anh ấy quen nhau từ khi còn chưa có gì trong tay, mới hai mươi tuổi đã cùng nhau đăng ký kết hôn. Những năm qua, anh ấy luôn ở phía sau, âm thầm đồng hành. Cô ấy yêu công việc của mình, cũng trân trọng mái nhà nhỏ này. Mong mọi người hãy để cho họ một khoảng bình yên, đừng suy diễn ác ý, để câu chuyện của họ được tiếp tục viết bằng sự dịu dàng.”
Lâm Nhuận Cẩm đọc xong, rưng rưng nhấn “thích”.
Thực ra, vài fan cốt cán từ lâu đã biết rõ.
Đêm nay, họ cuối cùng cũng có thể đăng những bức ảnh cũ ấy:
Tại buổi lễ khai máy, người đàn ông mặc áo len cổ lọ đen đứng ở góc xa, ánh mắt chỉ dõi theo cô.
Trong lần thăm phim trường, anh bước đến ôm cô thật chặt nơi góc khuất.
Ngày đóng máy, anh bí mật mang hoa đến, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tại lễ trao giải, anh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ánh mắt dõi theo cô trên sân khấu, rạng rỡ vì tự hào.
Một fan lớn viết trên Weibo: “Những năm qua, chúng tôi không chỉ chứng kiến sự trưởng thành của một diễn viên, mà còn thấy được tình yêu đẹp nhất đời người.”
Lâm Nhuận Cẩm âm thầm nhấn thích bài viết ấy, rồi để lại bình luận: “Cảm ơn vì đã luôn ở bên (trái tim).”
Sau đó, cô đặt điện thoại xuống, xoay người chui vào lòng Chu Chỉ Nguyên. Nhịp tim anh vững vàng, mạnh mẽ giống như khúc ru êm dịu nhất trong đời.
Cô dụi đầu vào ngực anh, hơi thở khẽ hòa vào nhịp tim ấy, và chẳng mấy chốc, cô chìm vào giấc ngủ thật sâu.
