Trời còn chưa sáng, tiếng chuông báo thức đột ngột phá tan sự yên tĩnh.
Trong cơn mơ màng, Lâm Nhuận Cẩm vươn tay tắt báo thức, nhưng còn chưa kịp ngồi dậy đã bị một lực kéo quen thuộc đè trở lại.
Cô mở bừng mắt, hơi ấm sau lưng cùng cánh tay đang siết chặt nơi eo khiến tất cả ký ức đêm qua ào ạt ùa về.
Cô khẽ đưa tay định gỡ vòng tay kia ra, nhưng khi đầu ngón tay chạm phải vết sẹo nơi cổ tay anh, động tác lập tức khựng lại.
Chu Chỉ Nguyên vẫn thở đều, hơi thở trầm và ổn, như thể cú kéo vừa rồi chỉ là phản ứng bản năng trong giấc ngủ.
Cô nín thở, nhẹ nhàng nhấc chân xuống giường, mũi chân vừa chạm sàn lạnh thì trên đầu đã vang lên một tiếng thì thầm mơ hồ:
“Đừng đi...”
Cô cứng người, cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức anh. Giữ nguyên tư thế nửa nằm nửa ngồi, cô lại khép mắt.
Chừng mười phút sau, chuông báo thức vang lên lần nữa. Lần này cô không thể trì hoãn, còn phải dậy đọc kịch bản buổi sáng. Vừa xoay người định nói thì bất chợt chạm phải ánh mắt anh, ánh mắt mang ý cười, đã tỉnh từ bao giờ.
“Anh dậy đi, anh nên đi rồi.” Giọng cô nhỏ, cố giữ bình tĩnh.
Anh bất ngờ xoay người, giam cô dưới thân. Hơi thở nóng rực phả bên tai, giọng anh trầm thấp xen nụ cười:
“Mặt em đổi sắc nhanh hơn cả giá cổ phiếu.”
“Giờ em đối với anh không còn mặn mà nữa, chỉ còn xa cách là chính, không muốn thì ít gặp thôi.” Lâm Nhuận Cẩm mím môi, khẽ siết cơ bụng định lách khỏi khoảng trống bên hông anh, nhưng đầu gối vừa lướt qua eo, cô lập tức cảm nhận rõ ràng sự biến hóa nơi đó. Tai cô nóng bừng, ngước lên nhìn anh, “Anh đứng dậy đi.”
Anh lại cúi xuống, giọng khàn khàn đầy cố tình:
“Chỉ ôm một lúc thôi.”
Cô lập tức định đẩy ra, nhưng anh nhanh nhẹn chống người lên, liếc ra ngoài ban công đang còn tối mờ, nhướng mày:
“Mấy giờ rồi? Em giờ dậy sớm thế à?”
“Nhận được kịch bản rồi, còn nhiều việc phải chuẩn bị.”
Cô xuống giường, xoa đầu Tiểu Lâm đang vươn vai, rồi vào phòng tắm, lấy áo khoác của anh đưa ra.
Chu Chỉ Nguyên nhận lấy, tùy ý mặc vào, thong thả cài từng khuy áo.
“Cho anh ở lại chút nữa được không? Bữa sáng để anh làm, coi như tiết kiệm thời gian cho em.”
“Tuỳ anh.” Cô cúi xuống xỏ đôi giày chống nước cho Tiểu Lâm, mở cửa cho nó chạy ra sân chơi, rồi trở lên phòng ngủ tầng hai.
Trong bếp, chỉ có mì sợi và trứng, nhưng anh lại nấu rất nghiêm túc. Khi hai bát mì trong vắt được bưng lên bàn, thoáng chốc anh nhớ ra lần cuối cùng anh nấu bữa sáng cho cô, đã là chuyện của nhiều năm trước.
Lúc anh gõ nhẹ cửa phòng ngủ, một cảm giác xa lạ chưa từng có chợt siết lấy tim.
Căn nhà mới này, mọi thứ đều mang dấu ấn của cô: rèm màu be, tay vịn cầu thang gỗ, hương cam thoang thoảng trong không khí. Nhưng nơi đây không có ký ức chung của họ, không có dấu vết anh từng tồn tại.
Muốn bấm chuông, phải gõ cửa, ngay cả dép đi trong nhà cũng là loại dành cho khách. Nếu khi ấy anh có thể sớm hơn một chút nhìn rõ lòng mình, nếu anh từng dành cho cô thêm một phần dịu dàng thì giờ đây, có lẽ anh đã có thể tự nhiên đẩy cửa bước vào, chứ không phải đứng ngoài gõ cửa như một vị khách xa lạ.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Lâm Nhuận Cẩm thay một chiếc váy lụa dài, đuôi tóc còn vương hơi ẩm sau khi tắm, hương thơm nhàn nhạt bao quanh.
Anh bỗng chống tay lên khung cửa, cúi người ôm lấy cô:
“Cho anh ôm ba giây.”
“Ba, hai, một.” Cô lập tức đẩy anh ra.
Anh lại ôm chặt hơn, giọng mang theo ý cười:
“Thêm ba giây nữa.”
Bữa sáng ăn xong, Chu Chỉ Nguyên không còn lý do để ở lại. Nhìn dáng vẻ cô chẳng có chút ý định níu giữ, anh đành chậm rãi kéo cửa ra, lưu luyến ngoái đầu nhìn:
“Em không phải cần phải đọc kịch bản sao? Anh có thể diễn cùng em.”
Giọng anh rất nhẹ, như đang chờ một lời giữ lại.
Tham lam bắt đầu trỗi dậy, sau một đêm được ôm trong giấc ngủ, anh lại muốn ở bên cô mãi không rời.
Lâm Nhuận Cẩm nhấp ngụm nước, không trả lời.
Anh cúi mắt, môi khẽ cong lên, nụ cười gượng gạo:
“Có việc thì gọi cho anh.”
Cánh cửa khép lại, bóng lưng anh cao lớn mà cô độc trong khoảng sân ẩm ướt. Bước chân cố tình chậm rãi, như đang cho cô đủ thời gian để hối hận. Lâm Nhuận Cẩm chỉ rời mắt khi thấy anh đóng cổng lại.
Bộ phim mới lần này mang tông lạnh, nữ chính được xây dựng là kiểu người trầm tĩnh, thanh lãnh và sắc sảo.
Trong kịch bản có hai cảnh thân mật, Lâm Nhuận Cẩm không bận tâm mấy, trái lại lại chau mày với vài cảnh hút thuốc, cô chưa từng chạm đến thuốc lá bao giờ.
Đạo diễn bảo cô cứ tập bằng thuốc giả trước, nếu thật sự không quen thì khi quay sẽ “mượn vị trí” để giả hút.
Cô không muốn vậy, như thế thì chẳng còn chân thật. Nếu đã làm, thì phải làm thật, hút vài hơi đâu phải chuyện to tát gì.
Đến trưa, cô nhắn tin cho Ngô Nhất Nguyệt:
[Khi đến thì ghé cửa hàng mua giúp chị một bao thuốc nữ, loại nhẹ nhất nhé.]
Gửi xong, cô lật úp điện thoại xuống bàn.
Vừa mở sang trang kế để đọc, chuông cửa đã vang lên.
“Gâu!” Như thể biết ai đang tới, Tiểu Lâm lập tức sủa vang.
Chu Chỉ Nguyên đứng ngoài cửa, trong tay xách hai túi đầy ắp thực phẩm, những trái cây tươi còn đọng nguyên giọt nước long lanh.
“Đồng hồ của anh rơi ở chỗ em.”
Anh thản nhiên giơ cổ tay trái lên, nơi vốn nên có chiếc đồng hồ giờ trống không.
Lâm Nhuận Cẩm nghiêng người tránh sang bên, mở cửa cho anh vào:
“Buổi tối anh còn quay lại sao?”
“Em muốn anh tới à?” Anh cúi xuống thay giày, ánh mắt dán chặt lấy cô.
“Em bận.”
Cô quay lại sofa, cầm lấy kịch bản. Buổi chiều phải xem vài buổi thử vai cho các vai phụ chính, tối còn ăn tối với đoàn đạo diễn.
Chu Chỉ Nguyên đang sắp xếp đồ ăn trong bếp thì nghe ngoài phòng khách vang lên giọng phụ nữ khác. Anh khẽ nghiêng đầu, qua lớp kính trong liền thấy Ngô Nhất Nguyệt đang đặt một túi giấy to lên ghế sofa.
“Chị Nhuận Cẩm,” Ngô Nhất Nguyệt móc trong túi ra một hộp thuốc lá nữ gói rất đẹp “loại này em đã hỏi bạn giúp chị, mùi hoa nhài, nhẹ lắm, chắc không bị sặc đâu.”
Lâm Nhuận Cẩm nhận lấy, xoay hộp thuốc trong lòng bàn tay, ngón tay khẽ gõ lên vỏ giấy:
“Em thử chưa?”
“Em nào dám!” Ngô Nhất Nguyệt bật cười, xua tay lia lịa “Chỉ ngửi thôi, mùi khá dịu.”
“Bạn em đã thử chưa?”
“À… bạn em hút loại này suốt, chị hỏi thì chắc chắn là ổn rồi.”
Câu còn chưa dứt, Ngô Nhất Nguyệt liền tròn mắt nhìn người đàn ông từ bếp bước ra.
“Chu… Chu tổng.”
Chu Chỉ Nguyên khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại nơi hộp thuốc trong tay Lâm Nhuận Cẩm, hàng mày gần như không động, chỉ hơi siết nhẹ.
“Nhất Nguyệt, ăn cơm rồi hãy đi.” Lâm Nhuận Cẩm đột nhiên nói.
Ngô Nhất Nguyệt lén liếc sắc mặt Chu Chỉ Nguyên, cổ họng khô khốc:
“Cái đó… em…”
Ánh mắt của Lâm Nhuận Cẩm chỉ khẽ liếc sang, đã đủ khiến cô lập tức ngồi thẳng dậy.
“…Vâng.” Cô ấy nuốt nước bọt, gượng gạo gật đầu.
Trong bữa ăn, Ngô Nhất Nguyệt ngồi ăn dè dặt như đi trên băng mỏng, không ngờ món Chu Chỉ Nguyên nấu lại ngon đến vậy, ngon đến mức cô ấy không kiềm được mà múc thêm bát thứ hai.
Cả bàn ăn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chén đũa khẽ chạm. Chu Chỉ Nguyên suốt bữa không nói một lời, thỉnh thoảng chỉ gắp những con tôm đã bóc sẵn bỏ vào bát của Lâm Nhuận Cẩm.
Vừa nuốt miếng cơm cuối cùng, Ngô Nhất Nguyệt đã bật dậy như trốn chạy:
“Chị Nhuận Cẩm, em nhớ ra còn chút việc, lát nữa em quay lại đón chị nhé!”
Cô chạy đi như bay, khiến Tiểu Lâm đang gặm bánh quy cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn theo thì đã chẳng còn thấy bóng người đâu nữa.
Lâm Nhuận Cẩm cũng ăn xong, đặt bát đũa xuống rồi bước đến sofa, cầm lấy gói thuốc. Cô rút ra một điếu, khẽ đưa lên mũi ngửi trong hương hoa nhài thoang thoảng là mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Khi Chu Chỉ Nguyên dọn dẹp xong chén đĩa từ trong bếp đi ra, liền thấy cô hơi cúi lưng, ho sặc sụa, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc đã cháy gần nửa.
Anh sải ba bước đến trước mặt, giật lấy điếu thuốc, ấn mạnh vào gạt tàn:
“Em hút kiểu gì vậy? Hút vào rồi phải thở ra, chứ không phải nuốt luôn xuống bụng.”
Đợi cô ho xong, anh đưa cho cô một ly nước:
“Uống chút đi.”
Lâm Nhuận Cẩm không nhận, chỉ co gối lại, ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh dạy em đi.”
Chu Chỉ Nguyên im lặng nhìn cô một lúc, rồi khẽ cúi người, rút một điếu khác trong hộp. Ngón tay anh dài và thon, nhẹ xoay điếu thuốc trong lòng bàn tay.
“Nhìn cho kỹ.” Anh ngậm đầu lọc, bật lửa “tách” một tiếng, ngọn lửa xanh bùng lên.
Khói thuốc vừa dâng, anh bất ngờ cúi xuống, đưa điếu thuốc tới môi cô:
“Ngậm lại, đừng vội.”
Lâm Nhuận Cẩm vừa hé môi, anh lại rút tay về, tự mình hít một hơi thật sâu. Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh chống một tay lên lưng ghế sofa, cúi đầu, khói thuốc ấm nóng được anh truyền sang đôi môi đang hé mở của cô.
Làn khói quấn quýt giữa hơi thở hai người, ánh mắt anh dừng lại nơi khóe môi cô, càng lúc càng sâu.
Anh cúi thấp đầu xuống.
Lâm Nhuận Cẩm nghiêng người tránh, hơi ấm ấy chỉ lướt qua khóe môi cô. Cô đưa tay đặt lên ngực anh, lòng bàn tay cảm nhận rõ nhịp tim đang đập gấp của anh.
“Phạm vi giảng dạy,” cô khẽ dựa người ra sau, kéo giãn khoảng cách “không bao gồm cái này.”
Chu Chỉ Nguyên bật cười khẽ, lùi lại nửa bước:
“Là anh vượt quá ranh giới rồi.”
Anh ngậm điếu thuốc, quay vào bếp, lấy một đôi đũa sạch khác đưa cho cô:
“Trước hết tập thở đã.”
Anh cầm tay cô, chậm rãi dẫn dắt nhịp điệu:
“Hít vào… giữ hơi… rồi từ từ thở ra.”
Cô làm theo vài lần, hơi thở dần ổn định. Đến khi anh đưa điếu thuốc cho cô, Lâm Nhuận Cẩm đã có thể hít nhẹ mấy hơi, rồi chủ động dụi tắt. Khói thuốc cô thở ra bay thành vòng, tròn đều đến mức không giống người mới tập.
Cô ném mẩu thuốc còn lại vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không còn việc gì của anh nữa à?” Chu Chỉ Nguyên nhướng mày, nhặt chìa khóa xe trên bàn “Vậy anh đi nhé?”
Cô gật đầu:
“Em muốn ngủ một lát.”
“Được.” Anh hiếm khi không níu kéo, chỉ trước khi đi còn chỉ vào tập hồ sơ trên bàn:
“Chuyện của studio, nhớ sớm quyết định.”
Cánh cửa khép lại dứt khoát, không vương chút do dự nào.
Các công việc của Vô Hạn Giải trí về cơ bản đều do Long Việt toàn quyền xử lý, còn bên Trung Thịnh, Chu Chỉ Nguyên vẫn đều đặn đến ba lần mỗi tuần, chưa từng sai lệch dù chỉ một buổi.
Ngày đầu tiên chính thức gia nhập phòng làm việc của Lâm Nhuận Cẩm, Chu Chỉ Nguyên ngồi trong văn phòng mới tinh, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, ánh mắt dừng trên bản sơ yếu lý lịch của Cảnh Liệt. Tờ giấy mỏng ghi đầy những thành tích rực rỡ, nhưng lại khiến ánh nhìn của anh thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Phải kiếm lý do gì để đá người này ra khỏi đây đây?
Năm phút sau, trừ Lâm Nhuận Cẩm và Ngô Nhất Nguyệt, toàn bộ nhân viên của phòng làm việc đều bị gọi vào một cuộc họp.
Buổi sáng quay xong, Lâm Nhuận Cẩm quay lại công ty, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc sofa da trong văn phòng của chị Dung, vừa tựa lưng vừa học thuộc lời thoại.
Tiếng bước chân giải tán vang lên ngoài hành lang. Cô gập kịch bản lại, vừa cầm cốc nước thì cửa văn phòng đã bị gõ.
Cảnh Liệt đẩy cửa bước vào, sắc mặt trầm lặng. Anh im lặng đưa tờ giấy trong tay cho cô.
“Anh muốn từ chức?” đồng tử Lâm Nhuận Cẩm khẽ co lại.
“Không đi, thì cũng sẽ có người ép anh phải đi.” Cảnh Liệt khẽ nhếch môi, nụ cười không hề chạm đến mắt.
Chỉ một giây, cô đã hiểu ra. Chắc chắn là Chu Chỉ Nguyên đã gây khó dễ cho anh trong cuộc họp vừa rồi. Cô đặt cốc nước xuống, đưa lại đơn từ chức, nghiêm giọng:
“Đừng bốc đồng, em rất cần anh.”
Câu nói ấy vừa vặn lọt vào tai Chu Chỉ Nguyên đang đứng ngoài cửa. Gương mặt anh căng chặt, quay người đi, tiếng giày da nện xuống nền đá cẩm thạch vang lên từng nhịp nặng nề.
Khi Lâm Nhuận Cẩm đẩy cửa bước vào, anh giả vờ như không thấy.
Cô nói thẳng:
“Nếu anh đến phòng làm việc của em chỉ để đuổi Cảnh Liệt, thì hôm nay cũng là ngày làm cuối cùng của anh ở đây.”
Chu Chỉ Nguyên bật dậy, cười khẩy trong cơn giận:
“Em tưởng thế giới này chỉ có một nhiếp ảnh gia như anh ta thôi à?”
“Anh ấy là người hợp với em nhất.” Lâm Nhuận Cẩm không nhượng bộ, “Tất cả những bộ ảnh khiến em nổi tiếng đều do anh ấy chụp.”
Cô ngừng lại một giây, rồi nói tiếp:
“Anh có thể đừng công tư không rõ ràng như thế được không?”
Không khí lập tức đông cứng.
Chu Chỉ Nguyên đột nhiên thấy nghẹt thở, nụ cười bên môi biến mất, trong mắt ánh lên tia đỏ dữ dội.
“Trong mắt em, anh ta quan trọng hơn anh sao?”
Lâm Nhuận Cẩm bình tĩnh đáp:
“Xét riêng về công việc, giá trị của anh ấy hiện tại cao hơn nhiều so với một người mới vào như anh. Em chỉ hy vọng anh có thể nhìn nhận lý trí hơn về những người đàn ông xung quanh em.”
Chu Chỉ Nguyên quay phắt đi, yết hầu kịch liệt giật mấy cái. Anh nghiến chặt răng, vành mắt không kìm được mà đỏ hoe, ngay cả hơi thở cũng run lên khe khẽ.
“Cũng có nghĩa là cho dù anh biết rõ em đang để ý điều gì, anh vẫn sẽ không quan tâm đến cảm xúc của em.”
Giọng của Lâm Nhuận Cẩm bình thản nhưng dứt khoát:
“Hiện tại, sự nghiệp là ưu tiên hàng đầu của em. Nếu anh không chấp nhận được, thì có thể nghỉ việc hoặc ly...”
“Anh chấp nhận.”
Anh quay người lại, giọng khàn đặc, từng chữ run nhẹ:
“Chỉ cần không phải ly hôn, em nói gì anh cũng nghe.”
Ánh mắt ửng đỏ của anh khiến tim cô bất giác siết lại, cơn đau âm ỉ lan ra nơi lồng ngực. Cô khẽ thở ra, giọng mềm đi đôi chút:
“Lát nữa cùng ăn tối đi, ngay tại đây.”
Nghe vậy, Chu Chỉ Nguyên sững người trong chốc lát, sắc u tối trên mặt lập tức tan biến. Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại:
“Em muốn ăn gì? Anh gọi người mang đến.”
Ngón tay anh lia nhanh trên màn hình, khóe môi vô thức cong lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể những buồn bã ban nãy chưa từng tồn tại.
Tối hôm ấy, Lâm Nhuận Cẩm không chỉ ăn cùng anh, mà cả buổi chiều đều ngồi trên sofa trong văn phòng anh, lặng lẽ xem kịch bản.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, vài người thợ khuân một chiếc thùng lớn bước vào, chẳng mấy chốc đã lắp xong một chiếc ghế xích đu đan mây trắng cạnh khung cửa sổ lớn.
Chu Chỉ Nguyên đích thân ngồi thử, đong đưa vài cái để kiểm tra độ chắc chắn, rồi đứng dậy, nói với cô:
“Từ giờ em đến có thể ngồi đây, thoải mái hơn ghế sofa nhiều.”
Lâm Nhuận Cẩm im lặng nhìn anh hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.
Đợt quay phim lần này chủ yếu được thực hiện tại vùng ngoại ô Bắc Kinh.
Vào ngày khai máy, bức ảnh Lâm Nhuận Cẩm và Khương Diễm cầm bao lì xì chụp chung lan truyền khắp mạng. Tin tức về lần hợp tác thứ hai của họ lại một lần nữa thổi bùng nhiệt độ trong cộng đồng fan couple, thẻ #DiễmCẩm99# nhanh chóng leo top.
Cùng ngày hôm đó, thông tin công bố chính thức về đại sứ thương hiệu trang sức X bất ngờ chiếm sóng hot search, khiến độ bàn luận của couple bị lấn át hoàn toàn.
Mỗi lần những tin đồn ly hôn hay scandal tình cảm của cô đột nhiên biến mất khỏi top tìm kiếm, dân mạng lại ồn ào bàn tán:
“Rốt cuộc Lâm Nhuận Cẩm đã ly hôn chưa?”
“Cái người ‘anh rể thần bí’ kia là ai vậy?”
Những đề tài này luôn giữ mức độ thảo luận cực cao trên các diễn đàn.
Trong khi đó, Chu Chỉ Nguyên ngồi lười biếng trong văn phòng, tay cầm chuột, từng cái một nhấn “báo cáo” vào những bình luận châm chọc “anh rể thần bí” là “ông già giàu xấu xí”.
Cốc cốc
“Vào đi.”
Giám đốc quản lý nghệ sĩ bước vào, đưa cho anh một tập tài liệu:
“Chu tổng, đạo diễn người Nhật Kita Haruo có ý định hợp tác với cô Nhuận Cẩm. Ông ấy sẽ cùng nam chính Shirota Haruka sang Trung Quốc vào ngày 5 của tháng sau.”
“Kita Haruo?” Chu Chỉ Nguyên khẽ nhíu mày, anh nhớ người này, từng đoạt giải lớn tại Liên hoan phim Cannes.
“Còn Shirota Haruka, chẳng phải là người đã cùng dự tiệc với tôi lần trước sao?”
“Đúng vậy.” Giám đốc gật đầu.
“Cô Nhuận Cẩm là nữ chính do Shirota đích thân chỉ định, hơn nữa bối cảnh quay sẽ đặt tại trong nước.”
Cặp mày Chu Chỉ Nguyên khẽ giật, ánh mắt trầm hẳn xuống:
“Biết rồi. Chuyện này để tôi tự mình phụ trách.”
Khi Lâm Nhuận Cẩm biết tin ấy, cô xem hết kịch bản phim một lượt, rồi chỉ gửi cho Chu Chỉ Nguyên một tin nhắn ngắn gọn:
[Được.]
Chu Chỉ Nguyên: [Em thân với Shirota Haruka lắm à?]
Lâm Nhuận Cẩm: [Không thân lắm.]
Chu Chỉ Nguyên: [Vậy sao anh ta lại chỉ định em?]
Lâm Nhuận Cẩm: [Anh đi hỏi anh ta xem.]
Một lát sau.
Chu Chỉ Nguyên: [Đói chưa? Anh mang đồ ăn qua cho em.]
Một tiếng rưỡi sau, Lâm Nhuận Cẩm mở cửa. Chu Chỉ Nguyên đứng ngoài, tay cầm hộp hoành thánh còn bốc khói. Cô đón lấy, tiện tay đặt lên tủ giày ở huyền quan, quay người định ra ngoài.
“Em còn cuộc họp với bên tổ biên kịch.” cô vừa nói vừa kéo cửa, “Anh về trước đi.”
Anh khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt lười nhác mà cố chấp:
“Anh đi một quãng đường xa như thế, em còn không cho anh vào à?”
Lâm Nhuận Cẩm liếc đồng hồ, giọng vẫn nhạt như nước:
“Em sắp trễ rồi, anh muốn làm gì thì làm.”
Nói xong, cô bước nhanh ra phía thang máy.
Chu Chỉ Nguyên chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo, vào thang máy cùng cô.
“Anh muốn ở lại.” giọng anh thấp và khàn, rơi xuống khoảng không chật hẹp.
Cô khẽ nghiêng đầu nhìn, không đáp.
“Anh phải ở lại.” anh nói tiếp, giọng nhỏ hơn, như thể đang tự nói với chính mình.
Lâm Nhuận Cẩm xuống dưới họp với tổ biên kịch.
Chu Chỉ Nguyên ngồi trong xe đợi suốt hai tiếng, không bật nhạc, chỉ dựa vào ghế, mắt nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ tối dần.
Khi quay lại khách sạn, cửa thang máy vừa mở, anh chợt bắt gặp một cảnh khiến tim mình khựng lại…
Lâm Nhuận Cẩm và Khương Diễm đi cạnh nhau, Ngô Nhất Nguyệt theo sau, ba người nói cười vui vẻ, ánh đèn hành lang phản chiếu lên gương mặt cô, sáng rỡ đến chói mắt.
Chu Chỉ Nguyên đứng sững, ngực thắt lại, bước chân như bị chặn nơi cổ họng. Anh lùi nửa bước, nấp vào góc khuất của hành lang, lặng nhìn họ đi xa. Chỉ đến khi tiếng cười biến mất, hành lang trở về tĩnh lặng, anh mới chậm rãi tiến tới, gõ nhẹ lên cánh cửa.
Cửa vừa hé ra một khe, anh không để cô kịp phản ứng, đã ép người bước vào. Nhìn gương mặt anh tối sầm, Lâm Nhuận Cẩm cũng chẳng buồn phản kháng. Cô búi gọn tóc, xách túi vằn thắn vẫn còn hơi ấm đặt lên bàn, rồi ngồi xuống ăn như không có chuyện gì.
Đến gần cuối, cô mới thong thả ngẩng đầu, nhìn anh:
“Ai lại chọc anh giận thế?”
Chu Chỉ Nguyên lạnh giọng hỏi:
“Khương Diễm có biết là em vẫn còn là người có chồng không?”
“Có lẽ biết.”
Cô rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng. “Anh ta chưa từng hỏi, mà em cũng chưa từng nói.”
“Vậy giữa hai người…” Anh cố đè nén nỗi bức bối dâng tràn trong lồng ngực, “tại sao lại thân thiết đến thế?”
Lâm Nhuận Cẩm chợt ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh phản chiếu từ chiếc đèn chùm phía trên.
“Là anh cho cơ hội đấy.”
Chu Chỉ Nguyên mấp máy môi, nhưng không nói nổi một lời.
Tối hôm đó, anh không rời đi nhưng cũng không ngủ cùng cô. Anh nằm một mình trên sofa, im lặng đến tận khi cô ra ngoài làm việc.
Ngày quay cảnh thân mật.
Đạo diễn đứng trước hai diễn viên chính, giọng nghiêm mà ôn hòa:
“Được rồi, hai người chuẩn bị chút đi. Hai phút nữa chạy thử cảnh.”
Lâm Nhuận Cẩm quay về ghế nghỉ, chuyên viên trang điểm lập tức bước tới dặm lại lớp phấn.
Cô cúi đầu, chăm chú đọc lại kịch bản. Bên cạnh, Ngô Nhất Nguyệt bất ngờ ghé sát, hạ giọng nói nhỏ:
“Chu tổng đến rồi.”
Cô khẽ nâng mắt, ánh nhìn lướt qua những người đang tất bật trên trường quay, cuối cùng dừng lại sau dãy máy giám sát. Chu Chỉ Nguyên đội mũ lưỡi trai đen, mặc trang phục giản dị, khoanh tay đứng yên.
Dưới vành mũ, gương mặt anh bị che khuất, nhưng đường viền cằm căng cứng đã sớm tiết lộ tâm trạng.
Cảnh quay bắt đầu.
Lâm Nhuận Cẩm tựa người vào khung cửa, phả ra một làn khói mỏng. Ánh mắt cô lạnh nhạt, liếc nhìn Khương Diễm.
Cô nhấc chân, để bàn chân trần đặt lên giày anh, cúi người đưa điếu thuốc nhưng lại bị anh bất ngờ siết eo, kéo sát vào lòng.
Điếu thuốc rơi xuống đất.
Cô ngã vào vòng tay anh, hơi thở hòa lẫn.
Ngón tay anh lướt nhẹ trên gò má cô, chóp mũi khẽ chạm, khoảng cách gần đến nghẹt thở, như sợi dây mong manh giữa lý trí và cám dỗ đang bị kéo căng.
“OK!” đạo diễn hô dừng, giọng đầy hài lòng.
Cảnh kế tiếp là cảnh hành động, Lâm Nhuận Cẩm phải treo dây cáp trên không.
Khi máy quay chính thức khởi động, toàn bộ ê-kíp đều nín thở theo dõi. Hai cú xoay người khó đã hoàn thành đẹp mắt, động tác cô gọn gàng, dứt khoát. Không khí căng thẳng dần dịu lại, vài người bắt đầu thở phào.
“Chuẩn bị cho động tác thứ ba!” trợ lý đạo diễn cầm loa hô lớn.
Lâm Nhuận Cẩm hít sâu, điều chỉnh tư thế ở độ cao hơn bảy mét.
Ngay khoảnh khắc cô xoay người…
“Keng!”
Dây cố định đột ngột lỏng ra.
Cơ thể cô rơi thẳng xuống.
Chỉ trong chớp mắt, một bóng người lao khỏi khu điều khiển. Chu Chỉ Nguyên gần như phản xạ theo bản năng, nhào tới, dang tay ôm chặt lấy cô trước khi chạm đất. Cú va mạnh khiến anh đập lưng xuống sàn, phát ra tiếng động nặng nề.
“Chu Chỉ Nguyên!”
Lâm Nhuận Cẩm hoảng hốt vùng ra khỏi vòng tay anh, bàn tay phải vô thức đỡ lưng anh và chạm vào một mảng ấm nóng, dính nhớp.
Cô sững người, thu tay lại.
Giữa lòng bàn tay là máu.
Một màu đỏ rực đến nhói mắt.
Nước mắt cô rơi, từng giọt rơi lên cổ tay đang run rẩy.
“Không sao… đừng khóc…”
Chu Chỉ Nguyên cắn răng, sắc mặt tái nhợt, cố nắm lấy tay cô.
Vừa nói xong, anh đã không còn chút sức lực, nhưng khi thấy Khương Diễm chạy tới, ánh mắt anh lại lạnh băng, sắc bén như lưỡi dao, quét ngang người kia.
Hiện trường rối loạn.
Nhân viên y tế xông vào, đẩy băng ca lao đi giữa tiếng hô dồn dập.
Trong hành lang bệnh viện, bánh xe cáng vang lên những âm thanh gấp gáp.
Chu Chỉ Nguyên được đẩy vào phòng cấp cứu.
Lâm Nhuận Cẩm chạy theo, bàn tay vẫn còn dính máu anh, nhưng cánh cửa cấp cứu đã đóng sập, ngăn cách cô bên ngoài.
Ánh đèn đỏ “Đang cấp cứu” hắt lên gương mặt cô, hơi thở nghẹn lại nơi cổ. Cô cúi nhìn lòng bàn tay nhuộm máu, đầu ngón tay run đến mức không khống chế nổi.
Chị Dung bước tới, sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói cố giữ bình tĩnh: “Lâm Nhuận Cẩm, Chu tổng mạng lớn, sẽ không sao đâu. Em đừng quá lo, đi cùng chị kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không.”
Lâm Nhuận Cẩm khẽ lắc đầu.
“Em chờ anh ấy ra.”
Hơn một tiếng sau.
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ tháo khẩu trang, mệt mỏi nói: “Xương bả vai bị nứt, cơ lưng rách nhẹ, cần nằm viện theo dõi một thời gian.”
Trong phòng bệnh, Chu Chỉ Nguyên nửa nằm nửa tựa trên giường, sắc môi nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt.
Thế mà khi nhìn thấy cô, anh vẫn cố nở một nụ cười nhạt: “Dọa em sợ rồi à?”
Lâm Nhuận Cẩm đứng bên giường, đôi mắt sưng đỏ, giọng nói khàn đặc lại run rẩy: “Anh đúng là đồ ngốc sao?”
Chu Chỉ Nguyên vừa định mở miệng thì một cơn ho dữ dội đã cắt ngang lời.
Anh đau đến mức mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh rịn ra nơi thái dương, nhưng vẫn cố chấp đưa tay ra với cô: “Em… đã đi kiểm tra chưa? Có bị thương chỗ nào không?”
Cô nắm lấy tay anh, khẽ ngồi xuống mép ghế.
Nhìn khuôn mặt anh tái nhợt, bờ ngực quấn kín băng trắng, nước mắt cô cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra: “Em không sao… thật đấy… chẳng bị gì cả…”
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt dọc theo gò má ướt đẫm nước mắt của cô, giọng anh khẽ trầm xuống, dịu dàng đến lạ thường: “Vậy thì… tốt rồi.”
